Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lần đó, cô vô tình nhìn thấy có rất nhiều tư liệu trong thùng rác cạnh bàn làm việc, cao nhất là một tài liệu xin tài trợ.
Mà công ty kia chính là công ty trách nhiệm hữu hạn Tây Lâu.
Công ty phải xin tiền tài trợ làm sao đột nhiên có 500 triệu đầu tư bộ phim?
Có vấn đề.
Thời Tiểu Niệm mím môi, nhìn những tài liệu này, đầu hơi hỗn loạn, thời gian sau này cô phải xem hàng loạt nam, nữ lên biểu diễn, hoàn toàn không có bao nhiêu tâm tư.
Đạo diễn bên cạnh chờ cô đồng ý.
“Xem lại một chút đi.”
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, lấy điện thoại gởi tin nhắn cho Hạ Vũ.
Mấy nam diễn viên đang biểu diễn, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn, điện thoại di động rung lên, cúi đầu nhìn, là Hạ Vũ trả lời tin nhắn cô.
Năm triệu.
Cô chỉ có bản quyền kịch bản mà thu nhập đến năm triệu, quá khoa trương rồi.
Theo cô biết, biên kịch trong nghề nào có giá cao như vậy, công ty này đầu tư thật kì lạ.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, các diễn viên diễn gì cô không để trong lòng, trong đầu trước sau nghĩ tới chuyện tình khoảng thời gian này.
Đột nhiên chia tay, đột nhiên trị hết bệnh, đột nhiên không yêu cô, đột nhiên có tên trộm vào nhà cô nhưng chỉ lấy một ít, Cung Âu còn chết không thừa nhận.
Hiện tại, một công ty cầu xin Cung Âu tài trợ 500 triệu.
Căn bản không bình thường.
Chẳng lẽ có chút chuyện không đơn giản như cô nghĩ?
“Ầm.”
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên đứng lên, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô: “Làm sao vậy, Thời tiểu thư?”
“Ờ, tôi còn có chút việc, đi trước, thật xin lỗi.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm vội vàng rời khỏi, tới ngoài khách sạn, đang mưa lác đác, cô che ô gọi kêu một chiếc taxi.
Thành phố trong mưa có vẻ không bận rộn như vậy, chỉ có xe cộ chạy dưới mưa.
Trụ sở tư nhân Hồng Hối.
Thời Tiểu Niệm lần thứ hai đặt chân tới nơi này, trong lòng không có tư vị gì, lúc trước nếu không phải cô đề nghị Cung Âu chữa bệnh, Mona sẽ không xuất hiện, bây giờ cô cũng không bị quăng một cách ác độc như vậy.
Thời Tiểu Niệm bước vào, có nhân viên dẫn cô vào một phòng khách.
Hàng ghế bố trí màu sắc cổ xưa, nhìn qua vòm cửa hình tròn có thể thấy mưa bên ngoài.
“Thời tiểu thư.” Phong Đức đẩy cửa ra, thân sĩ cúi thấp đầu với cô, sau đó đi tới.
Ông là do Thời Tiểu Niệm hẹn ra.
“Phong quản gia.” Thời Tiểu Niệm đứng lên, cúi thấp đầu với ông: “Ngồi đi.”
“Được, hôm nay Thời tiểu thư hẹn tôi nhất định có chuyện gì quan trọng?” Phong Đức trực tiếp hỏi, ngồi đối diện Thời Tiểu Niệm, bưng lên chén trà nóng một cách cẩn thận.
Phong Đức vẫn là cao thủ trà đạo.
Không có gì ông không làm được.
“Thật ra cũng không có gì, hôm qua gặp ông ở đồn cảnh sát chưa có cơ hội nói chuyện.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, âm thanh ôn nhu như thường: “Dạo này ông khỏe chứ?”
“Tôi vẫn tốt, thiếu gia gần đây bận bịu, không thường ở nhà, cũng không cho tôi theo.”
Phong Đức hiểu rõ Thời Tiểu Niệm sẽ không hẹn ông chỉ để nói chuyện riêng, ông lập tức nói chuyện thiếu gia.
Tầm nhìn của người già rất đúng.
Mưa rơi lên cửa.
Thời Tiểu Niệm cúi mặt, nhìn Phong Đức cầm ly, tùy ý hỏi: “Phong quản gia, ông biết công ty Tây Lâu không?”
“Công ty Tây Lâu?” Phong Đức ngẩng đầu, nói: “Có chút quen tai, nhưng nhất thời không nghĩ ra.”
“Đúng không?” Thời Tiểu Niệm mím môi, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Phong quản gia, tôi biết rất nhiều tài trợ của Cung Âu đều là ông quản lí, không biết gần đây có chi ở đâu hay không?”
Nghe vậy, Phong Đức ngạc nhiên nhìn cô.
“Tôi chỉ hỏi một chút thôi.” Thời Tiểu Niệm vội vã giải thích: “Ông nên biết, có đáp án tôi cũng không thể làm gì, tôi không có ác ý.”
“Tôi đương nhiên tin tưởng Thời tiểu thư.”
Phong Đức nho nhã nở nụ cười, bất luận nhân phẩm hay bối cảnh, phụ nữ bên người thiếu gia, ông nhìn hợp mắt chỉ có một mình Thời Tiểu Niệm.
Mona không có gì, nhưng trên người vẫn có bệnh chung của quý tộc, không thể nào không xem thường người giúp việc, đã khắc kiêu ngạo của quý tộc vào trong xương.
“…”
“Nói đến chi khoảng lớn, gần đây từng có, còn không phải qua tay tôi, liên tục chi ra 1,4 tỉ. Một lần chi 500 triệu, một lần 300 triệu, có lần 600 triệu.” Phong Đức báo cáo: “Trong hóa đơn viết là dùng tư nhân, tôi cho rằng thiếu gia cần mua máy bay tư nhân hay đồ cao cấp gì nhưng không thấy.”
“1,4 tỉ?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.