“Đúng vậy. Thật ra Thời tiểu thư, không gạt cô, cũng không biết có phải đã khỏi bệnh không, tôi cảm thấy không quen.” Phong Đức than nhẹ một tiếng.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn ông: “Sao nói vậy?”
“Trước đây rất nhiều chuyện của thiếu gia đều do tôi quản lí, nhưng mấy ngày qua ngày ấy không giao gì cho tôi, có thể chê bộ xương già này rồi.” Phong Đức có chút tự giễu nói: “Xem ra không lâu nữa, tôi sẽ bị sa thải.”
“Phong quản gia, ông đều làm mọi việc, sao anh ấy không trọng dụng ông.” Thời Tiểu Niệm nói.
Thật sự vì khỏi bệnh rồi nên cách làm việc hoàn toàn khác trước đây sao?
“Khoảng thời gian này, thiếu gia cơ bản không dùng cơm ở nhà, có lúc không trở về ngủ, tôi không rõ hành tung của ngài ấy.” Phong Đức nói, sau đó thở dài một tiếng.
“…”
Thời Tiểu Niệm nghe Phong Đức nói, đột nhiên cảm thấy thật giống như hai người họ đều bị Cung Âu bỏ rơi.
Anh chữa khỏi bệnh, không thích bạn gái trước đây, cũng không tin quản gia trước đây đã tin tưởng sao?
“Còn có.”
Phong Đức muốn nói lại thôi.
“Còn có cái gì?”
“Không có gì.”
Phong Đức lắcn lắc đầu, cũng không nói gì, ông vốn muốn nói cho Thời Tiểu Niệm thiếu gia ở nhà tìm đồ ăn cô làm, nhưng thiếu gia đã phân phó, không thể nói.
“Được rồi.” Thời Tiểu Niệm không miễn cưỡng ông.
Thời Tiểu Niệm rời đi, mưa dần lớn, Phong Đức đứng trước rửa nhìn cô rời đi.
“Gặp lại.”
Thời Tiểu Niệm phất phất tay, sau đó ngồi lên taxi, điện thoại rung lên.
Cô ngồi trên xe mở điện thoại, là tin nhắn của Hạ Vũ.
Hạ Vũ nhắn rất nhiều.
500 triệu, 300 triệu.
350 triệu và 250 triệu gộp lại là 600 triệu, gộp lại đúng là 1,4 tỉ.
Nếu ba ngôi sao kia là cô nghĩ quá, vậy còn 1,4 tỉ này cũng là cô nghĩ quá nhiều sao? Nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Không phải chỉ có tình cảm sủng vật với cô thôi sao?
Ai lại đưa tiền cho sủng vật đã vứt bỏ chứ?
Cung Âu, anh đến cùng đang suy nghĩ gì? Anh đến cùng lại muốn làm gì?
Anh còn quan tâm cô sao? Sợ cô không có tiền dùng nên đổi biện pháp đưa tiền cho cô, là như vậy sao?
Ý thức được điểm này, Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, lòng mơ hồ đau, bất kể thế nào, cô muốn tìm hiểu rõ ràng.
“Tiểu thư, xin hỏi đi nơi nào?”
Tài xế ngồi trước hỏi.
Đi nơi nào?
Cô cũng không biết bây giờ cô nên đi nơi nào, trực tiếp đi hỏi Cung Âu chuyện đó, anh căn bản sẽ không thừa nhận.
Món ăn.
Đúng rồi, còn có món ăn.
“Đến Thiên Chi cảng.” Thời Tiểu Niệm gõ gõ đầu, cô suýt quên còn có một món ăn ở trong Thiên Chi cảng, không xử lí thật xấu.
Hay là đến xử lí một chút đi.
Thời Tiểu Niệm vội vàng chạy tới Thiên Chi cảng, dùng chìa khóa mở cửa, cả người ngẩn người tại đó.
Trên bàn ăn sạch sành sanh, không có thứ gì.
Không có đồ ăn thừa.
“…”
Thời Tiểu Niệm sờ sờ bàn ăn, một mặt không tên, cô sẽ không mang thai nên nghi ngờ ảo giác, lẽ nào tối hôm qua cô không làm cơm ở đây?
Không đúng, hôm qua cô còn nhận điện thoại của Cung Âu.
Là Cung gia gọi người giúp việc định kì tới dọn dẹp sao?
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, sau đó đi vào nhà bếp, bên trong bồn rửa đều là dĩa, muỗng, lông mày cô không khỏi nhíu lại.
Thật lạ.
Sao người giúp việc dọn dẹp mà không rửa dĩa muỗng?
Cô mím mím môi, tiện tay mở tủ lạnh, chỉ thấy món ăn tối qua cô làm đều được bịt giữ tươi nằm chỉnh tề trong tủ lạnh.
Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn những thứ này, trong lòng đột nhiên nhảy kịch liệt.
Cô đột nhiên nhớ tới lúc cô chuẩn bị đem món ăn đi, Cung Âu gọi đến nói cô trộm cái gì, báo cảnh sát, cuối cùng cảnh sát không đến.
Chẳng lẽ nói.
Một ý nghĩ can đảm sản sinh trong đầu Thời Tiểu Niệm, sẽ như vậy sao? Có thể là cô tự mình đa tình quá không?