Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 605: Chương 605: Chương 322: Chúng ta cùng đi cho ăn đi 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thời Tiểu Niệm rất muốn lay tỉnh Cung Âu để hỏi rõ ràng, lông mày anh nhíu lại, nhìn trông mệt mỏi.

Anh mệt mỏi sao?

Thời Tiểu Niệm đứng bên giường lẳng lặng nhìn anh, thử động động, cuối cùng không lay tỉnh anh.

Cung Âu, anh biết hay không? Đến tột cùng anh muốn làm gì? Anh có biết bây giờ anh có bao nhiêu mâu thuẫn không?

Thời Tiểu Niệm đứng đó âm thầm nghĩ, cô duỗi tay ra rồi chậm rãi thu lại, lui từng bước về sau, một mực lui đến ngoài cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cửa chậm rãi đóng lại, che đi hai mắt hồng hồng của cô.

Trong phòng, người nằm trên giường vẫn ngủ rất say.

Đang ngủ đột nhiên có cảm giác tỉnh hẳn.

Cung Âu nằm trên giường mở mắt ra, chuyển động lộ ra máy vi tính đè dưới người, trên màn hình là hình ảnh định vị.

Anh ấn ấn mi tâm, động thân ngồi dậy, quen tay cầm lấy máy vi tính, liếc mắt nhìn thời gian, đã sáu giờ tối.

Anh điều chỉnh tư thế, tìm kiếm Thời Tiểu Niệm.

Còn chưa trở về.

Muộn như vậy còn chưa về, một người phụ nữ ở bên ngoài làm gì? Gặp người lạ thì làm sao bây giờ?

Không được, xem ra cần phải cài đặt định vị lúc đi vẽ tranh.

Bằng không không thể đảm bảo an toàn của cô.

Cung Âu đặt máy vi tính xuống giường, sau đó đi mở đèn vào phòng tắm, mở nước rửa mặt, ngước măt nhìn mình trong gương.

Anh đưa tay xoa xoa tóc ngắn.

Khí sắc không tệ.

Có Thời Tiểu Niệm làm đồ ăn là tốt.

Cung Âu đứng thẳng người đi ra ngoài, trực tiếp đi tới nhà bếp, lấy hai dĩa thức ăn trong tủ lạnh, suy nghĩ một chút, anh để lại một dĩa.

Từ từ ăn.

Ăn một bữa một dĩa, ăn thời gian dài.

Cung Âu lấy món ăn ra, món ăn để trong tủ lạnh nên lạnh đi, anh đưa tay xé miếng giữ tươi, một luồng cảm giác mát mẻ phả vào mặt, mắt đen của anh sâu hơn.

Thời Tiểu Niệm đã nói, dùng bữa ăn còn nóng, cho nên trước khi anh ăn cô thường để trong tủ giữ nhiệt.

Đun nóng một chút đã.

Cung Âu đi đến lò vi sóng, bỏ món ăn vào lò, đóng cửa lại, nghiên cứu nút bên cạnh, ấn nút đun nóng.

Lò vi sóng không chút phản ứng.

Còn muốn anh chỉnh thời gian.

Sao sử dụng lò vi sóng lại phiền toái như vậy? Chỉnh bao lâu đây? Những cái này anh chưa từng chạm qua.

Cung Âu nhếch môi mỏng, đôi mắt thâm thúy mê người, suy tính không tới năm giây, quả nhiên anh đun nóng mười phút, lò vi sóng bắt đầu quay.

“Anh đun nóng như vậy, đồ ăn sẽ dính lại không thể ăn.”

Một thanh âm ôn nhu bỗng nhiên truyền đến trong phòng ăn.

Thanh âm của Thời Tiểu Niệm.

Trong mắt Cung Âu chấn động, tay đang để trên cửa lò vi sóng, phản xạ có điều kiện kéo ra.

Toàn bộ phích cắm bị anh lôi ra, lò vi sóng trực tiếp rơi xuống đất.

“Ầm.”

Âm thanh nổ vang.

“A!” Thời Tiểu Niệm đứng cửa phòng bếp bị động tác lớn này của anh làm giật mình, khiếp sợ nhìn Cung Âu.

Anh làm gì phản ứng lớn như vậy?

“…”

Cung Âu đứng đó, cúi đầu nhìn lò vi sóng trên đất, trong mắt xẹt qua tia chật vật.

Anh kích động quá mức.

Anh ngẩng đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, thu hồi vẻ chật vật trên mặt, lớn giọng trách mắng: “Sao em ở đây?”

“Tôi là…”

“Em lén xông vào nhà dân.” Cung Âu không cho cô cơ hội nói chuyện: “Thời Tiểu Niệm, em không chỉ lén vào nhà tôi, còn lén vào phòng tôi.”

Kẻ ác đều quen cáo trạng trước.

“Tôi…”

“Thời Tiểu Niệm, em thật sự ngày càng kỳ cục, em có tin tôi báo cảnh sát bắt em không?” Cung Âu trừng mắt cô, trước hết làm cô bối rối rồi nói sau.

“Cung Âu anh.”

“Tôi làm sao?” Cung Âu trừng mắt cô, tiếp tục quát: “Thời Tiểu Niệm, em quá tham lam, em muốn làm gì? Lén lút trở về biệt thự, em đừng đi, tôi báo cảnh sát.”

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, không nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc, trơ mắt nhìn anh lớn tiếng trách mắng cô.

Thấy cô vẫn đứng đó, sắc mặt Cung Âu tái xanh, mắt đen chặt chẽ trừng mắt cô: “Em thật sự không đi? Đúng là muốn chờ cảnh sát tới bắt em.”

Cô đúng là không đi.

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, cô ổn định tâm thần, khẽ nói: “Bây giờ tôi có thể mở miệng nói chuyện chưa?”

“Không được, tên trộm không có quyền lợi nói chuyện.” Cung Âu bước qua lò vi sóng trên đất, một ngón tay chỉ bên ngoài: “Em lập tức đi ra ngoài, bằng không tôi lập tức báo cảnh sát.”

Đường đường là Tổng giám đốc N.E cũng học cô báo cảnh sát.

Thật giống báo cảnh sát là có thể giải quyết tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.