Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 606: Chương 606: Chương 322: Chúng ta cùng đi cho ăn đi 2




Thời Tiểu Niệm đón nhận tầm mắt của anh, tròng mắt anh sâu thẳm như vậy, như hồ sâu, nhưng cô có thể nhìn ra, anh hoảng rồi.

Anh không nghĩ tới cô đột nhiên xuất hiện.

Không biết tại sao, Thời Tiểu Niệm nổi lên một tia khoái cảm không tên: “Anh báo đi, tối qua anh còn nói báo cảnh sát, tôi cũng vừa nhớ lại, biệt thự này trên danh nghĩa là của tôi.”

Tối qua cô bị anh chỉ trích đến bất tỉnh, bởi vì tiền là tiền của Cung Âu, cho nên trong tiềm thức cô cho rằng nhà này là của Cung Âu.

Tối qua cô cứ quên mất.

Cũng may không thu thập, bằng không, sao hôm nay cô có thể phát hiện Cung Âu lại ăn đồ ăn thừa của cô?

“Thời Tiểu Niệm, đây là tiền của tôi mua.”

Cung Âu lạnh lùng nói.

“Tôi biết, nhưng trên danh nghĩa là của tôi.” Thời Tiểu Niệm nói, trên khuôn mặt trắng nõn không biểu lộ gì.

“…”

Cung Âu tàn bạo trừng mắt cô, bóng lưng lướt qua cô rời khỏi.

“Anh đi à?” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi: “Tôi còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.”

“Tôi không muốn trả lời em.”

Cung Âu lạnh lùng nói.

Hai người đứng quay lưng, ánh đèn trong phòng bếp sáng đến chói mắt.

“Tại sao anh ăn đồ ăn thừa của tôi?” Thời Tiểu Niệm không để ý tới anh, nhìn chằm chằm lò vi sóng trên đất không biết có hư hay không.

“Ai nói tôi muốn ăn, tôi là muốn đi đút cho mèo hoang.”

Cung Âu không chút nghĩ ngợi quát.

Thời Tiểu Niệm quay mặt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, khẽ nói: “Đúng không? Vậy chúng ta cùng đi cho ăn đi.”

“…”

Nghe vậy, thân hình cao lớn của Cung Âu nhất thời cứng ngắc, đôi mắt hung ác trừng cô, hận không thể đâm vài lỗ thủng trên người cô.

Thời Tiểu Niệm đến tủ lạnh, lấy từng dĩa thức ăn trong đó ra.

Thật sự đi đút mèo hoang.

Vậy bữa tối của anh làm sao bây giờ?

“Thời Tiểu Niệm, em dừng tay cho tôi.” Cung Âu trừng mắt cô, lớn tiếng quát, trên người lộ ra vẻ cáu kỉnh.

“Sao vậy?”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, một ăn vô tội vô tri.

“Không phải em rất ghét nhìn thấy tôi sao? Hôm qua thấy tôi còn muốn báo cảnh sát, hôm nay lập tức muốn đi nuôi mèo hoang với tôi, Thời Tiểu Niệm, em cũng biến đổi quá nhanh rồi.” Cung Âu nói, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm món ăn trên tay cô, còn thiếu điều chưa xông lên cướp.

Nhẫn.

Nhịn xuống.

Thời Tiểu Niệm tự nói với mình.

Biến đổi quá nhanh cũng nhanh không bằng anh, một giây trước cầu hôn, một giây sau muốn chia tay, một giây ăn đồ ăn thừa của cô, một giây đuổi cô ra khỏi cửa, một giây sau lại phí hết tâm tư cho tiền cô.

Nguyên nhân thật sự của những việc này, tại sao cô không thể làm rõ?

Thời Tiểu Niệm không nói lời nào, đổ tất cả đồ ăn vào túi giữ tươi, trộn lẫn với nhau.

“…”

Cung Âu đứng đó, buông tay bên người xuống xoắn xuýt đến cùng như con mèo, ngón tay thon dài hết sức vặn vẹo, muốn trèo tường.

“Được rồi.” Thời Tiểu Niệm cấp tốc cất món ăn vào túi giữ tươi, phong đạm vân khinh nói với Cung Âu: “Anh muốn đi nuôi mèo hoang à?”

“Không đi.”

Anh nào có tâm tư cho mèo hoang gì ăn.

“Vậy anh biến đổi cũng thật nhanh, mới vừa rồi còn nói muốn nuôi mèo hoang.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói.

“Tôi không có.” Cung Âu trừng cô, sau đó tiến lên đoạt túi giữ tươi trong tay cô, đi ra ngoài, đôi mắt chặt chẽ trừng mắt túi đồ ăn.

Kế hoạch ăn ba ngày của anh.

Cứ như vậy mà không còn gì.

Hai người từ tòa lầu A đi ra, bên ngoài còn đang mưa, sắc trời âm trầm.

Mưa rơi tích tách xuống lòng đất, mưa rơi cuốn theo một luồng khói, gió thổi tới mang theo mát mẻ.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt màn mưa một cái, một tay nắm cán ô bấm nút, ô tự động bật ra.

Cô đang muốn đi dưới mưa, ô đã bị Cung Âu đứng bên cạnh hung hăn chiếm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.