Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 607: Chương 607: Chương 323: Không hề có tình cảm với em sao? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh biết mình ở trước mặt cô đã lộ ra rất nhiều sơ hở.

“Anh không phải gửi gắm tình cảm lên người cô ấy chứ?”

Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi, âm thanh nhàn nhạt.

“Ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy, em quan tâm người khác làm gì chứ? Em ghen sao?” Cung Âu liếc cô, ngữ khí rất tệ: “6 ngày là có thể chia tay với tôi, xem ra em cũng không thể ghen gì đâu.”

Lời này, tựa như ghen cũng là một chuyện tốt.

Kể từ ngày chia tay, anh cứ thắc mắc tại sao trong 6 ngày cô đã đồng ý chia tay rồi. Nhưng lúc đó trong lòng cô rất khó chịu, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, nếu anh không có chút tình cảm nào với cô, sao lại thắc mắc chuyện đó.

Nhưng nếu đã có tình cảm với cô, sao lại muốn chia tay.

Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng.

Hai người vừa nói vừa đi, đã đi đến bên cạnh một cái thùng rác. Có hai con mèo trốn sau đó. Trời đổ mưa nên chúng trốn vào đó.

Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống, đặt một miếng bìa các-tông lên, che mưa cho hai con mèo.

Cung Âu đứng sau lưng cô, che dù cho cô, môi mỏng nhếch lên, nhìn cô chăm chú, nhìn cô lấy miếng bìa đó che cho hai con mèo, rồi lấy đồ ăn cho nó.

“Meo meo.”

Hai con mèo ngẩng đầu lên, chuẩn bị thường thức món ngon.

Hai mắt Cung Âu trừng chúng, anh hơi ngồi xổm xuống, quỳ một chân trên mặt đất.

“Chúng nó đói bụng.”

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn hai con mèo đang ăn, giọng rất nhẹ, rất sợ dọa phải chúng nó.

“Nói nhảm.”

Anh vẫn còn đói, chưa ăn gì cả đó.

“Hai con mèo này thật đáng yêu, tôi đang mang thai không tiện nuôi, hay anh mang về nuôi nhé?” Thời Tiểu Niệm quay sang nhìn hắn hỏi.

Vừa quay sang, cô mới phát hiện Cung Âu ở rất gần cô.

Cơ thể anh nửa ngồi xuống, cánh tay gần như đặt lên tay cô. Quay sang, cô mới thấy mặt mình và anh chỉ cách nhau vài cm.

Gần đến mức cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh.

Dù vẫn che trên người cô nên nửa người của anh ướt đẫm. Như thế này thì bảo sao cô không nghĩ ngợi lung tung đây.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cung Âu cứng đờ quay sang chỗ khác, trừng mắt nhìn hai con mèo con, tựa như đang nhìn kẻ thù vậy. Sau đó anh lạnh lùng nói: “Xấu quá, không nuôi!”

Cái đồ mèo lưu lạc dám cướp đồ ăn của anh. Đáng đời!

Thời Tiểu Niệm nghiêng người nhìn anh, định nắm tay anh, sau đó dừng lại trên cán dù, âm thanh của cô vang lên trong màn mưa: “Cung Âu, anh...”

Lời đến phân nửa, cô lại không nói được.

“Có gì cứ nói, ấp a ấp úng làm gì?” Cung Âu liếc cô, gương mặt không vui, dạ dày trống rỗng làm tâm trạng anh không tốt chút nào.

“Sao anh lại cho tôi tiền?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Ai cho em tiền chứ? Có bằng chứng không?” Cung Âu không cần suy nghĩ, phủ nhận thẳng.

“5 trăm triệu, 3 trăm triệu, 3 trăm 50 triệu và 2 trăm 50 triệu.” Thời Tiểu Niệm nhớ những dãy số này rất kỹ: “Đây là tiền cho người bị anh đuổi đi nhỉ? Là anh tìm cách đưa số tiền này đến tay tôi phải không?”

Lúc nói những lời này, tầm mắt của cô vẫn rơi trên tay của anh.

Tay anh rất đẹp, ngón nào ra ngón đó, da trắng nõn, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, nhìn rất thoải mái.

Nghe vậy, Cung Âu cười một tiếng: “Tôi không biết em đang nói gì? Em đang vọng tưởng rằng tôi cho em tiền sao?”

“Tôi biết là anh đưa.”

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi cũng biết, là anh ăn vụng thức ăn tôi làm. Tại sao vậy?”

Tại sao một mặt anh đuổi cô đi, một mặt lại giống như vẫn còn tình cảm với cô.

Có phải anh muốn trong như bộ phim trên TV, định cho cô bất ngờ nên mới làm ra màn chia tay này.

“Tôi không có. Là do thấy món đó cũng đẹp nên ăn thử một chút.”

Cung Âu phủ nhận rất sạch sẽ.

“Tại sao anh không nhận?” Thời Tiểu Niệm hỏi, đôi trong suốt nhìn anh: “Nếu anh thật sự muốn chia tay với tôi, sẽ không có bộ dạng này đâu.”

“Tôi không biết em đang nói gì hết!”

Cung Âu liếc mắt sang chỗ khác, hời hợt ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Thời Tiểu Niệm ngồi chồm ở dưới, mi dài khẽ run, thanh âm giọng rất nhẹ nhưng cũng rất rõ: “Vậy anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói cho tôi biết, anh không lấy trộm thức ăn tôi làm, anh không lén lút gửi tiền cho toi, anh không âm thầm chiếu cố tôi.”

Cung Âu không vui trừng mắt nhìn cô.

Bốn mắt lần nữa lại nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.