Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 608: Chương 608: Chương 323: Không hề có tình cảm với em sao? 2




Cung Âu trừng cô, hai mắt của cô trắng đen quá rõ ràng, quá trong suốt. Qua hai giây, Cung Âu lại không kiên nhẫn, chuyển tầm mắt, Thời Tiểu Niệm nắm lấy ống tay áo của anh.

“...”

Cung Âu im lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, không cho người khác nhìn thấu. Một lát sau, anh lạnh lùng nói: “Thời Tiểu Niệm, em nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy đồ ăn của em ngon lạ nên phải ăn trộm sao?”

“Tôi biết anh không hiếm lạ gì đồ ăn tôi làm, nhưng tôi vẫn tin đáp án này hơn.”

“Đáp án?” Cung Âu khinh thường cười một cái: “Cái gì mà đáp án có gửi tiền cho em không? Không gửi thì thế nào?”

Bộ dáng châm chọc tươi cười của anh quả thực rất chướng mắt.

Đâm thẳng vào đôi mắt của cô, rất đau.

Nói xong, Cung Âu lạnh lùng quay đầu đi, Thời Tiểu Niệm lập tức nói: “Anh đừng nhìn đi chỗ khác.”

“...”

Thân hình Cung Âu cứng đờ, khóe môi giật giật, nét cười cợt cứng lại.

“Cung Âu, tôi biết nói như vậy rất không có tôn nghiêm, nhưng tôi không nói rằng mình sẽ tiếp tục hoang tưởng như vậy nữa.”

“...”

Cung Âu nửa ngồi, cầm dù, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô.

Thời Tiểu Niệm khó khăn nói từng chữ: “Tôi dùng lòng tự tôn cuối cùng của mình hỏi anh, Cung Âu, anh thật sự không hề yêu tôi sao? Có phải anh có chuyện gì không thể nói cho tôi biết đúng không?”

Những câu đó, cô đã phải lấy hết toàn bộ dũng khí của mình.

Tại sao phải vờ thành người khác gửi tiền cho cô, tại sao phải đến nhà cô ăn, tại sao phải cẩn thận đem những món ăn còn lại bỏ vào trong tủ lạnh.

Đáp án của những chuyện này, cô phải biết.

Cung Âu nhìn cô, đôi mắt càng thêm âm trầm, nửa ngày không nói được câu nào.

“Nói cho tôi biết đáp án, Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm ngồi chồm hổm ở đó nắm tay áo của anh, cố chấp đòi anh cho cô một đáp án: “Anh thẳng tháng nói sự thật với tôi, thật sự là anh không hề có một chút tình cảm nào với tôi phải không?”

Mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống dù của họ.

Hai con mèo ăn xong món ăn ngon, đôi mắt long lanh quay sang nhìn hai người họ.

“...”

Cung Âu nửa quỳ, dường như không thể đối diện với ánh mắt của cô.

Thanh âm của cô như một con mèo nhỏ đang nức nở, tựa như cầu xin, hỏi anh, có phải anh không hề có một chút tình cảm gì với cô không.

Yếu ớt như vậy.

Hèn mọn như vậy.

Ngực của anh rất đau, một câu cũng không nói được, hắn nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của cô, thầm nghĩ cứ hôn lên nó đi.

Sao lại không có tình cảm chứ?

Anh hận không thể giữ chặt cô trong tay, nhưng lại không thể, anh không thể ở bên cô.

Chí ít, anh vẫn không thể vượt qua khúc mắc trong lòng mình, cũng không thể bảo vệ cô an toàn.

“Sao anh không trả lời?” Thời Tiểu Niệm cố chấp hỏi: “Vấn đề đơn giản như vậy, khó trả lời như thế sao?”

“Không còn nữa.” Cung Âu rít ra từng chữ: “Tình cảm tôi dành cho em, đã không còn nữa.”

“Vậy tại sao cho lại cho tôi tiền?”

Thời Tiểu Niệm cố chấp hỏi tiếp.

Biết cuộc sống của cô khó khăn, nên giả làm người khác đưa tiền cho cô.

“Tôi...”

Không đợi Cung Âu trả lời, Thời Tiểu Niệm đẩy chiếc dù trong tay anh ra. Dù rơi xuống một bên, từng giọt mưa rơi xuống làm hai người ướt đẫm.

Cung Âu trừng mắt nhìn cô, một tia đau lòng hiện lên rồi lại biến mất.

Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, bỗng nhiên ngẩng mặt lên, hôn lên môi anh, nhẹ nhàng chạm vào.

Cung Âu trừng cô, không còn sức đẩy cô ra, từ khoảnh khắc cô chồm lên, anh vốn muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại đảo khách thành chủ ôm lấy anh.

Thân thể anh cứng đờ, đẩy không ra, ôm cũng chẳng được.

Cung Âu không hề cử động.

“...”

Thời Tiểu Niệm hôn anh, ở trong mưa hôn anh, anh lại không hề đáp lại.

Ngày trước mỗi lần cô chủ động, anh đã sớm ôm lấy cô rồi.

Nhưng bây giờ, anh lại không hề cử động.

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì, tại sao khong trực tiếp nói cho cô biết. Trong mắt cô xẹt qua một tia thất vọng, cũng đờ cả người, không biết nên làm gì nữa. Tiếp tục hôn anh, hay rời đi.

“Nếu cô đã muốn biết câu trả lời như thế, chi bằng để tôi nói cho cô biết.”

Một giọng nữ đột nhiên vang lên trong màn mưa, mang theo một tia đố kị.

“...”

Thời Tiểu Niệm rời khỏi người Cung Âu, chậm rãi xoay người.

Chỉ thấy Mona đứng cách đó không xa, cô ấy cầm một cây dù, một chiếc váy dài màu đỏ, làn váy theo gió nhẹ bay, tựa như thứ màu sắc đẹp nhất giữa cảnh trời u ám.

Mona đến rồi.

Thời Tiểu Niệm từ từ đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía cô ta.

“Tiền quả thực là do Cung Âu gửi cho cô.” Mona nói, giọng rất thẳng thắn.

Cung Âu đứng lên, con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía Mona, người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện là muốn làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.