Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 609: Chương 609: Chương 324: Hoàn toàn thất vọng. 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Việc này, giống như một cái tát đầy mỉa mai lần nữa đánh lên mặt cô.

“Đủ rồi!” ánh mắt đen sâu thẳm của anh nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Tôi kêu người đưa em về!”

“Cung Âu, anh cứ dây dưa như vậy cũng là một loại tổn thương đối với Thời Tiểu Niệm, anh biết không?” Mona một tay kéo lấy Cung Âu, một tay cầm dù che cho anh, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười: “Anh xem, bây giờ cô ấy cho là anh có việc khó nói, cho rằng lí do anh chia tay với cô ấy không hề đơn giản như vậy!”

Cung Âu u ám mà nhìn về phía Mona.

Người phụ nữ này đang nhắc nhở anh, anh đoạn tuyệt không đủ gọn gàng, ánh mắt của Cung Âu càng trầm xuống.

Làm sao anh có thể đoạn tuyệt sạch sẽ, sức quyến rũ của Thời Tiểu Niệm đối với anh, sức hấp dẫn này đối với anh là ngoài sức tưởng tượng, anh không thể kiềm chế được mình.

Cảnh này rơi vào trong mắt của Thời Tiểu Niệm, giống như là liếc mắt đưa tình.

Đột nhiên cô cảm giác mình thật buồn cười.

Rốt cuộc là cô đang ở đây suy nghĩ vớ vẩn cái gì, cho rằng Cung Âu chuyển tiền cho cô là còn tình cảm với cô, cho rằng Cung Âu xuất hiện ở cảng Thiên Chi chính là vẫn không bỏ cô.

Bộ dạng tự mình đa tình này của cô thật sự là một trò cười.

Dằm mưa chạy đến hỏi rõ, thậm chí còn chủ động dâng nụ hôn, nhưng giờ thì sao?

“Tiểu Niệm!” Mona kéo khủy tay của Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Tôi hi vọng sau này cô không nên đến quấy rầy Cung Âu nữa, cô đã là người tiền nhiệm rồi, xin mời xóa bỏ địa vị của mình, đừng ảo tưởng có phải Cung Âu đối với cô là khó quên tình xưa không?”

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, gương mặt bị nước mưa rửa sạch, ánh mắt trống rỗng mà nhìn về bọn họ.

Cung Âu cũng không nói gì nữa, để mặc cho Mona thay anh lên tiếng.

Mạnh mẽ như Cung Âu, cũng dung túng cho người phụ nữ ở bên cạnh ăn nói tùy ý, mặc ý mà trách mắng cô.

Câu trả lời này chưa rõ ràng sao?

ảo tưởng, đương nhiên là ảo tưởng, đều là ảo tưởng của cô.

“Tiểu Niệm, hiện tại tôi và Cung Âu rất tốt!” Mona nói, ánh mắt phát sáng, bỗng nhón chân lên hôn vào môi Cung Âu.

Cung Âu đứng ở đó, giày da lùi về phía sau một bước, phần áo trước ngực bị Mona nắm chặt, Mona hôn môi anh, ánh mắt mà nước biển nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt đầy thâm ý.

Cô đang nói với anh, anh cứ tiếp tục như thế, chỉ sẽ dây dưa không rõ với Thời Tiểu Niệm, đó cũng không phải là điều anh muốn.

Cung Âu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mona, bỗng, trong mắt lộ ra một tia quyết định đầy thâm ý, đưa tay ném chiếc dù trong tay Mona, ngón tay thon dài ôm Mona vào lòng, cúi đầu dùng sức mà hôn.

Bất chấp tất cả.

Trong ánh mắt của Mona hiện lên sự ngạc nhiên, ngay sau đó là xúc động, hay tay chầm chậm ôm lấy bờ vai của anh, nghênh đón nụ hôn của anh.

Đây là lần đầu tiên Cung Âu chủ động hôn cô, còn là trước mặt của Thời Tiểu Niệm, tim của Mona đập vô cùng nhanh.

Hai người hôn trong mưa như bên cạnh không có ai.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng cách đó không xa, thấy bọn họ như vậy, cả người như trống rỗng, toàn thân có chút đau đớn khó hiểu, giống như bị người khác đánh một trận tàn nhẫn.

Nước mưa rơi trên người cô, lạnh đến tận xương.

Mưa làm mắt của cô mơ hồ, cô nhìn thấy bọn họ ôm hôn nồng nhiệt, giống như nhìn được một thế giới khác, cảnh này, cô nghĩ, cả đời cô cũng không thể quên.

Hôn xong, Cung Âu buông Mona ra, lấy tay lau môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Bây giờ lấy được đáp án em muốn rồi chứ? Có thể từ bỏ rồi!”

Anh hời hợt mà nói.

Nếu giọng nói này có lực, vậy thì bây giờ cô đã bị anh dùng sức mà tát một cái, đầu óc hoàn toàn thông suốt.

Thời Tiểu Niệm không biết vì sao mình vẫn còn đứng ở đây, còn có thể phát âm rõ ràng mà nói: “Được rồi!”

Rốt cuộc cô đã có đáp án rồi!

Mona đứng bên cạnh Cung Âu, trên gương mặt lộ ra sự kiêu ngạo của người thắng cuộc, mặt đầy ý cười nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, dịu dàng mà nói: “Tiểu Niệm, hi vọng cô có thể chúc phúc cho chúng tôi!”

Chúc phúc?

Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ, đột nhiên mỉm cười, lau dòng nước ấm trên mặt, thật may, nước mưa đã rửa sạch gương mặt cô, cũng đã không chật vật hơn nữa!

“Em cười cái gì?”

Cung Âu ôm lấy Mona, nhìn nụ cười trên môi của Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng hỏi.

“Tôi chúc phúc cho các người!” Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, lui từng bước về phía sau: “Tôi chúc cho các người mãi mãi sẽ không vui vẻ, hạnh phúc, tôi chúc cho các người, cả đời đồng sàn dị mộng!”

“Cô!”

Sắc mặt của Mona lập tức trở nên khó coi, tức giận mà nhìn về Thời Tiểu Niệm.

Đây là cô chúc phúc sao, đây vốn là lời nguyền rủa của cô.

Mona tiến lên trước nói, lại bị Cung Âu ôm lấy không thể tiến lên, chỉ có thể đứng ở đó, Cung Âu lạnh lùng mà nhìn về Thời Tiểu Niệm, nhưng lại nói với Mona: “Đừng tranh cãi với phụ nữ có thai!”

Phụ nữ có thai, nghi ngờ không phải là con của anh.

Anh lại cùng một người phụ nữ khác ân ái trước mặt cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm về phía Cung Âu, trong mưa gương mặt vẫn anh tuấn, cô phải nhớ rõ gương mặt này, mãi mãi không quên.

Từ nay về sau, cô đối với người đàn ông này chỉ có hận.

Chỉ còn lại hận!

Hận thù vô cùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.