Thời Tiểu Niệm đứng trong mưa từ từ quay đầu, ánh mắt lướt qua một anh tuấn, một xinh đẹp, xoay người bước từng bước rời khỏi, không mở dù, cứ như vậy mà đi về phía trước.
Cô bước từng bước về phía trước, mang sự tự tôn tan nát của mình mà đi về phía trước.
Lòng dường như rất đau, lại dường như không đau.
Cô không thể nói rõ cảm giác đó.
Cô muốn tìm đáp án, cuối cùng đã tìm được đáp án, cuối cùng cô cũng hoàn toàn mất hi vọng, cô cũng sẽ không suy nghĩ bậy bạ nữa, tuyệt đối không.
Cả người Mona đã bị ướt đẫm, dựa vào người Cung Âu nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm.
Mãi cho đến khi Thời Tiểu Niệm biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
“Á!”
Mona chắc chắn Thời Tiểu Niệm đã biến mất, lúc này mới đau mà kêu thành tiếng, vẻ mặt đầy đau khổ, cúi đầu nhìn phần hông của mình.
Cung Âu giống như là đang ôm eo cô, thực ra là đang âm thầm mà nhéo cô, dùng sức mà nhéo, đến tận bây giờ, Mona đau đến không thể nhịn được, lập tức đẩy tay anh ra: “Cung Âu, anh đang làm gì vậy?”
Rất đau!
Cô cảm thấy phần thịt bên hông của mình bị anh nhéo thê thảm, đau đến mức cô không thể đứng vững.
“Ai cho phép cô xuất hiện?” Cung Âu lạnh lùng mà trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt u ám.
Mona hứng lấy ánh mắt của anh mà có chút sợ hãi, tay đè bên hông nói: “Nếu không phải em xuất hiện đúng lúc, vừa rồi anh đã bị thất thủ rồi đấy!”
Cô vẫn đứng cách đó không xa mà nhìn bọn họ.
Căn bản là Cung Âu không thể chống cự lại sự truy hỏi của Thời Tiểu Niệm, nếu không phải cô xuất hiện, Thời Tiểu Niệm nhất định sẽ vì chuyện tiền bạc mà không chết tâm, tiếp tục dây dưa với anh.
“Thất thủ!” Cung Âu đứng trong mưa, nhấn mạnh hai chữ, sau đó cười lạnh: “À!”
Thất thủ?
Thất thủ cũng tốt, anh cũng không cần kiềm chế tình cảm với Thời Tiểu Niệm như thế.
Cung Âu xoay người đi về phía trước, từng bước cứng nhắc, như người say rượu, trước mắt đều là gương mặt đầy ý hận của Thời Tiểu Niệm trước khi rời khỏi.
Cô hận anh!
Cô nguyền rủa anh, phải, anh xấu xa như vậy, cô nguyền rủa anh chết không được tử tế cũng phải.
“Cung Âu!” Mona xoa xoa eo của mình, sau đó lập tức đuổi theo, đau lòng mà chạy về phía trước kéo lấy tay anh: “Anh đừng như thế, tình cảm nói chia tay thì chia tay, không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh!”
“...”
Cung Âu không nói một lời mà đầy tay cô ta ra, dùng sức mà đẩy.
Mona bị đẩy xém chút nữa ngã ra đất: “Cung Âu!”
“Cút cho tôi!” Cung Âu nhìn chằm chằm về cô ta, sau đó tiếp tục đi về phía trước, mưa rơi ướt áo anh, áo sơ mi dần đậm lên, lộ ra chút thảm hại.
Anh biết, cô sẽ không tha thứ cho anh nữa!
“Cung Âu, anh đừng như vậy có được không? anh để cho em chữa bệnh cho anh, anh cũng không nghĩ đến cô ấy nữa!” Mona lại đuổi theo, kéo thật mạnh cánh tay của anh, đội mưa lớn tiếng mà nói.
“Cút ngay!” Cung Âu dùng sức mà đẩy cô ta ra, ánh mắt hung ác nhìn cô ta chằm chằm: “Mona, tôi nói cho cô biết, sau này cô cũng đừng quản việc của tôi, cũng đừng như âm hồn bất tán mà bám lấy tôi, cút!”
Người phụ nữ này là một cơn ác mộng.
“Làm sao em có thể không quản anh!” Mona đứng bên đó, mái tóc dài màu vàng bị ướt mưa: “Anh biết em yêu anh, Cung Âu, em sẽ mãi ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, đến khi anh yêu em mới thôi, em sẽ không buông tay!”
Anh cố chấp, cô cũng kiên trì.
“Câm miệng, cút!”
Anh không nghe nổi một chữ nào của cô ta, bước nhanh về phía trước.
Mona nhìn bóng lưng tuyệt tình của anh, hốc mắt ẩm ướt, đưa tay lau nước trên mặt, lớn giọng quát: “Bây giờ anh rất căm thù em sao, Cảm thấy em đã phá hư khoảng thời gian của anh và Thời Tiểu Niệm, chẳng lẽ anh cùng cô ta cứ dây dưa không rõ, cô ấy có bị nguy hiểm không, anh chắc chắn mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy gương mặt của cô ta mà không sao chứ, Cung Âu, anh đừng lừa gạt bản thân, căn bản anh là không làm được.”
“...”
Cả người của Cung Âu cứng đờ trong mưa.
“Em đã thấy vài lần rồi, có lúc anh vốn không có cách nào mà đối mặt với gương mặt của cô ta!” thấy anh bất động, Mona cho rằng mình đã nói trúng điểm yếu của anh, có chút nghẹn ngào mà nói: “Bây giờ anh cần gì phải tự hành hạ mình, chữa hết bệnh rồi, tình cảm của anh đối với cô ta cũng sẽ không sâu đậm nữa, vậy không tốt sao?”
Cung Âu chợt xoay người, đứng trước mặt cô ta, trừng ánh mắt hung ác về phía cô: “Cô nói đủ rồi chưa?”
“Chỉ là em đau lòng, anh cứ hành hạ mình như vậy!”
Mona ngẩng mặt nhìn anh, trên gương mặt xinh đẹp đều là sự thương xót: “Vì sao không chọn em người thích hợp với anh hơn, giữa chúng ta không có bất kỳ vật cản nào, không phải sao?”
Vừa nói, Cung Âu càng vượt qua trước mặt cô mà đi về phía trước, đi về chiếc hộp giấy ở phía xa.
“...”
Mona đứng ở đó, hai mắt đỏ rực.
Kiêu ngạo như cô, ở bên Cung Âu cũng chỉ bị lúng túng, chỉ có mất mặt!
Làm sao anh có thể như vậy, tình yêu của cô đối với anh cứ như vậy mà bị xem thường sao?
Mona xoay người, chỉ thấy Cung Âu nhặt chiếc hộp giấy từ trên mặt đất, ôm lấy, có tiếng nấc của con mèo con truyền ra.
Cung Âu ôm chiếc hộp đi qua người Mona, trong hộp chỉ có hai con mèo con, ánh mắt lập tức nhìn về phía anh, cũng không hỗn loạn, cứ như vậy mà im lặng ngồi xuống, phát ra tiếng meo meo, giống như tiếng trẻ con.
Cô nói muốn nuôi.
Vậy nuôi thôi, lâu đài Đế Quốc cũng không thiếu thức ăn, chỉ có anh thiếu ăn.
Cướp thức ăn của anh, anh còn mang bọn nó về nuôi.