Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm bị bệnh hai ngày.
Mr.Cung chăm sóc cho cho cô đầy đủ, nấu nước cho cô, làm một số món ăn đơn giản cho cô.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, trên trán chườm túi nước đá, sắc mặt tái nhợt, môi không còn chút máu, hai mắt lõm sâu, nhìn về ánh sáng ngoài cửa sổ, trong mắt không có chút ánh sáng, chỉ còn lại u ám.
Mất hết ý chí.
Nếu như trước kia từ trong tiềm thức của cô vẫn còn sót lại một chút hi vọng, vậy bây giờ cô chính là mất hết ý chí.
Khi Cung Âu ôm hôn Mona, sau đó còn hỏi cô đã tuyệt vọng chưa, cô cũng sẽ không ôm lấy bất kỳ ảo tưởng nào về chuyện tình này.
Đủ rồi!
Nghĩ đi, cô đã rẻ mạt đến mức độ nhất định, đột nhiên lại chạy đến hỏi Cung Âu, có phải vẫn còn tình cảm với cô không, cũng đã bị đuổi ra khỏi cửa, ký đơn thỏa hiệp chia tay, cô còn suy nghĩ vẩn vơ.
Đáng đời, hôm nay cô đã biến thành bộ dạng thế này.
Thời Tiểu Niệm, đáng đời mày lắm!
Trong lòng cô ra sức mà khinh bỉ chính mình, hận không thể tát cho mình vài cái.
“Trời ơi! Sao em bệnh rồi?”
Hạ Vũ từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một túi trái cây, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, lo lắng mà lẩm nhẩm: “Sao em không biết chú ý một chút vậy, rõ ràng biết mình đang mang thai, còn bệnh nữa, lại không thể uống thuốc, có kiên cường cũng quá đau đớn!”
Thời Tiểu Niệm nằm trong chăn, đưa mắt nhìn về Hạ Vũ, chầm chậm nói: “Tiểu Vũ, lần này, em hoàn toàn chết tâm rồi!”
“Sao?”
Hạ Vũ đứng bên cạnh giường khó hiểu mà nhìn cô.
Sao đột nhiên lại nói với cô điều này.
“Từ hôm nay, em sẽ không nghĩ đến người đàn ông đó nữa, mãi mãi sẽ không nghĩ đến nữa!” Thời Tiểu Niệm nói, giọng kiên định, giống như là đang nói cho chính bản thân mình nghe: “Em sẽ không để cho anh ta có cơ hội làm nhục em nữa!”
Cô cũng sẽ không thấp hèn nữa!
Cô đã không còn chỗ nào có thể để cho Cung Âu giẫm đạp nữa, lòng của cô đã bị anh và Mona đạp nát vụn, cô chịu đủ rồi.
Hạ Vũ kinh ngạc mà nhìn cô, khó hiểu nói: “Em và Cung tiên sinh lại làm sao nữa rồi?”
“Khụ Khụ!”
Thời Tiểu Niệm ho khan, Hạ Vũ vội vàng ngồi xuống cạnh giường, cách lớp chăn vỗ nhẹ cô, trấn an cô: “Được rồi, không nghĩ nữa, chúng ta không nghĩ nữa!”
Thời Tiểu Niệm ho khan, trong cổ họng vừa ngứa vừa khó chịu, ho đến mức khóe mắt cũng rơi xuống một giọt nước mắt, không thể kiềm chế, trong ánh mắt chỉ có sự chán nản và tuyệt vọng.
“Sao em lại ho đến thế này, có muốn đi đến bệnh viện khám không?” Hạ Vũ hỏi.
“Em đã đi rồi, bác sĩ bảo em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe!” Thời Tiểu Niệm mỉm cười, nói: “Chị yên tâm, em không sao!”
Hạ Vũ đau lòng mà nhìn Thời Tiểu Niệm: “Nếu không em đến đó sống với chị nhé, chị và chồng chị cũng có thể chăm sóc cho em!”
“Không cần, em biết, anh chị dạo gần đây đang chuẩn bị sinh em bé, em đi qua đó không phải sẽ trở thành bóng đèn cực lớn sao!” Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, yếu ớt mà cầm lấy túi chườm đá, giọng khàn khàn: “Chị yên tâm, có Mr.Cung chăm sóc, em không sao!”
Mr.Cung.
Cung!
Bây giờ ngay cả cái họ này cô cũng không muốn nghe thấy, có phải cô nên thay cho nó cái tên khác không?
“Nó dù tốt, dù có trí tuệ và năng lực của con người thì cũng chỉ là một người máy, không chăm sóc được em thì làm thế nào?” Hạ Vũ vội hỏi, vẫn muốn mang cô đến nơi của mình.
“Không sao, có chuyện gì em gọi điện thoại cho chị cũng thế thôi, không phải sao?” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.
“Nói cũng phải, bây giờ khoa học kỹ thuật rất tiên tiến.” Hạ Vũ gật đầu: “Vậy em nằm ngủ một chút, chị đi làm trước, còn phải soạn lại bản hợp đồng manga của em, có gì gọi điện thoại cho chị, biết chưa?”
“Biết rồi!”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường mỉm cười, đưa mắt nhìn cô rời khỏi.
Bóng lưng của Hạ Vũ vừa biến mất khỏi phòng ngủ, vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm lập tức rũ xuống, yếu ớt mà tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía trước.
“Chủ nhân, nằm xuống ngủ!” Mr.Cung đứng bên cạnh cô, hai mắt quét về phía cô.
Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Ừ!”
Cô nằm xuống, mở to hai mắt, làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Thời Tiểu Niệm phát bệnh, cũng vài ngày, cô cho rằng khi mình đã gần khỏe, cô lại phát sốt, khi bắt đầu, cô cũng không cảm giác được.
Đến khi đầu đờ đẫn đến mức nghiêm trọng, cô mới đo nhiệt độ.
39 độ.
Thời Tiểu Niệm bị số nhiệt độ hù dọa, sốt vô cùng cao.
Không được, cô phải đi bệnh viện.
Thời Tiểu Niệm vén chân bước từ trên giường xuống, mất thăng bằng, choáng váng, cả phòng ngủ đều xoay tròn, xoay rất nhanh, cô sợ mình sẽ ngã, vội vàng ngồi xuống giường: “Mr.Cung, Mr.Cung!”
Vừa lên tiếng, giọng của cô khàn đến đáng sợ.