Ánh đèn đêm chiếu lên gương mặt cô, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, vô cùng tiều tụy.
“Chủ nhân!” một hồi lâu Mr.Cung mới từ bên ngoài chạy vào, nó vừa mới tự sạc điện cho mình thì bị Thời Tiểu Niệm gọi vào.
“Điện thoại!”
Thời Tiểu Niệm yếu ớt nói, ngồi trên giường mà nhìn về chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, ánh nhìn vô cùng choáng váng, khó khăn mà kéo xuống số điện thoại của Hạ Vũ, nhấn gọi đi.
Điện thoại reo nhưng rốt cuộc cũng không có ai nghe máy.
Thời Tiểu Niệm lấy môi cắn điện thoại, cả người vô cùng khó chịu, đầu càng ngày càng mê man, càng ngày càng tối sầm, cô quyết định gọi 120.
Điện thoại còn chưa gọi đi, đột nhiên bên ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp, toàn bộ đèn trong phòng ngủ đột nhiên tắt, đen kịt, sau đó vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Ầm Ầm!”
Thời Tiểu Niệm dần trở nên mê man, trước mắt đột nhiên tối đen, có chút hoảng sợ, điện thoại từ trên tay rơi xuống, cô ngước mắt nhìn về bóng tôi xung quanh.
Tôi đến không thể nhìn thấy được bàn tay.
“Mất điện rồi!”
Vì sấm chớp nên mất điện rồi!
Thời Tiểu Niệm sợ hãi mà mở to hai mắt, mảng đen kịt trước mặt làm cô bất lực, sợ hãi, môi không tự chủ được mà run rẩy.
Ký ức lúc bé từng chút từng chút ập vào đầu cô.
Cô vội vàng đưa tay nắm lấy Mr.Cung, nắm thật chặt: “Tìm điện thoại cho tôi, điện thoại rơi xuống sàn rồi!”
“Vâng, chủ nhân!”
Mr.Cung cúi người, tìm kiếm điện thoại đưa lại cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy nó, chỉ thấy trên người Mr.Cung chỉ có đôi mắt là phát ra ánh sáng yếu ớt, độ sáng rất yếu, yếu đến không đủ để chiếu sáng cho cả căn phòng.
“Bây giờ cậu có thể phát ra ánh sáng mạnh hơn chút không?”
Thời Tiểu Niệm nhìn về nó hỏi, giọng nói không chút sợ hãi.
Cô cần ánh sáng.
“Chủ nhân, tôi nạp điện không đủ, nếu bắt ép mở loại ánh sáng mạnh, không đến 3 phút sao thì tôi sẽ hết điện!” trình tự của Mr.Cung được thiết lập là chăm sóc cho chủ nhân trước, vì vậy mấy ngày nay cũng vì chăm sóc cho cô, nạp điện rất ít, kết quả dẫn đến không đủ điện.
Nhưng lúc này lại mất điện.
Mất điện, ngay cả người để cô dựa vào cũng không có.
“Đừng bật!”
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, nhìn điện thoại, dường như điện thoại cũng sắp hết pin rồi!
Thật là...
Sao lại như vậy, lúc cô cần ánh sáng như thế này, lại không có điện.
“Rầm!”
Bỗng một tiếng sấm sét nổi lên, chiếu sáng cả phòng, dường như muốn bổ vào phòng.
Loại ánh sáng này không thể cho Thời Tiểu Niệm cảm giác yên tâm, năm nay rất ít khi có tiếng sấm như vậy, giống như đang cách cô rất gần.
Thời Tiểu Niệm mơ màng mà ngồi ở đó, sau tiếng sấm, trong phòng ngủ lại là một mảng tường, cô khó khăn mà gọi cho 120, nói địa chỉ của mình, sau đó ngồi ở trên giường yên lặng mà chờ.
Có thể chờ đợi trong bóng tối là đau khổ.
Cả người cô phát run từng cơn, đầu mê man, giống như đá, nặng đến không chịu nổi.
Cô tựa vào người Mr.Cung, vô cùng khó chị, ngơ ngác ở trong phòng, làm cho cô có một loại cảm giác khó hiểu, hít thở không thông, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có người xông vào trộm đồ, dọn đi từng món đồ bên người cô.
Xe cấp cứu vẫn chưa đến.
Loại cảm giác này càng làm cho cô khó chịu, cô không thể cứ ngây ngốc ngồi trong căn phòng tối, cô muốn ra ngoài.
“Mr.Cung, dìu tôi ra ngoài, chúng ta ra ngoài chờ xe cấp cứu!” Thời Tiểu Niệm đưa tay đè lên người Mr.Cung, chống đỡ bản thân mà đứng lên, đầu vô cùng choáng váng, muốn buồn nôn, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Mr.Cung kịp thời đỡ cô: “Chủ nhân, tôi cõng cô!”
“Được!”
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, không cách nào mở ra được, mở ra đầu liền choáng, vô cùng khó chịu, cả người cô ngã lên lưng của Mr.Cung, gục đầu xuống.
“Xoảng!”
Lại là tiếng sấm, ánh sáng của tia chớp xen lẫn với bóng tối, thoắt ẩn thoắt hiện, chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô.
Mr.Cung cõng cô đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm chầm chầm hé hai mắt, trước mặt tối om.
Hô hấp của Thời Tiểu Niệm có chút nặng nề, hơi thở dài hơn.
Thật khó chịu.
Thật sự rất khó chịu!
Thời Tiểu Niệm đau đớn mà nằm trên lưng của Mr.Cung, Mr.Cung muốn cõng cô ra khỏi cửa, đột nhiên cô nghe được rõ ràng có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài.
Tiếng bước chân trong màn đêm yên tĩnh, nên vô cũng rõ ràng, lại lẫn trong tiếng sấm ầm ầm.
Tiếng động đó làm cho con người vô cùng sợ hãi.
“Đừng mở cửa!”
Thời Tiểu Niệm hốt hoảng nói, cả người không nhịn được mà run rẩy, trượt từ trên người Mr.Cung xuống, run rẩy, cả người mất thăng bằng mà đi đến cạnh cánh cửa, cả người không còn sức mà dựa vào trên cửa, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.
Ăn trộm.
Là ăn trộm sao?
Sao lại nhiều tiếng bước chân như vậy, dường như có rất nhiều người.
Thời Tiểu Niệm dán vào cửa, tay đè lên đầu mình, cả người mệt mỏi, không thoải mái, không chút sức lực, cô rất sợ, thật sự rất sợ.