Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có phải cô sắp chết hay không?
Khó mà tiếp thu được.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một loạt tiếng động vang lên, như gần như xa, Thời Tiểu Niệm không cảm thấy đau khổ, cả người chỉ còn lại sự đau đớn.
Bỗng nhiên tiếng bước chân dừng lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sofa, người muốn xỉu đến nơi rồi, không còn suy nghĩ được gì, không còn cảm giác gì nữa.
“Ầm.”
Đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, đôi mắt từ từ nhắm lại.
“Thời Tiểu Niệm.” Một giọng nói kích động vang lên bên tay.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy mình như nghe thấy ảo giác, vậy mà cô nghe thấy được giọng nói của Cung Âu.
Làm sao có thể chứ.
Lúc này anh nên anh anh em em với Mona mới đúng chứ.
“…”
“Đừng sợ, Thời tiểu Niệm, anh lập tức mang em đi gặp bác sĩ, không sợ, không cho phép sợ hãi.” Âm thanh bá đạo vang lên bên tai cô.
Giọng nói của anh như tiếng sấm vang lên, cô không nghe rõ đó là âm thanh của ai.
Cô cảm thấy mình đang nằm mơ, cả người mềm nhũn, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Thời Tiểu Niệm cố gắng mở mắt, hàng mi dài rung rung, trong mắt nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, không biết là ảo giác của cô hay là sự thật.
Cô không thể tiếp tục nghĩ lung tung nữa rồi.
Cô đã nghĩ lung tung quá nhiều rồi, cũng thất vọng quá nhiều rồi.
“Đứng lên nào.”
Âm thanh đó nói như vậy.
Cả người Thời tiểu Niệm bị anh ôm lấy, lại hoa mắt chóng mặt, cô không thể khống chế, trực tiếp mở miệng nôn ra, “Oẹ.”
Nôn vào đâu cô cũng không biết nữa.
Cô không biết gì cả.
Người nọ vẫn không buông tha cho cô, vẫn ôm cô thật chặt, ôm cô đi ra ngoài, tiếng bước chân lại vang lên.
Trên người anh có hơi ướt.
Bên ngoài hành lang không có lấy ngọn đèn, tất cả đều tối đen, Thời Tiểu Niệm được người nọ ôm vào trong ngực, cả người theo bước chân không ngừng đi về phía trước, càng đi nhanh cô càng nôn mửa.
“Tôi thật khó chịu.” Thời tiểu Niệm dựa vào lòng anh, đau khổ kêu lên, “Cứu tôi với.”
“Được, anh sẽ cứu em, lập tức tới bệnh viện, đừng sợ.” Một giọng nói vang lên trên đầu cô, “Em tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện.”
Trong đầu lại choáng váng, một lúc sau cô nhìn thấy bóng lưng một đám người, những bóng người này đứng cách xa xô, cô muốn kéo lại nhưng làm sao cũng không bắt được.
“Không cần sợ, có anh ở đây, em không cần phải sợ cái gì cả.”
Giọng nói này bá đạo không ai bì nổi.
“Anh là ai?” Thời Tiểu Niệm bị anh ôm xuống lầu, cô muốn nhìn rõ bộ mặt của anh nhưng không thể nào thấy rõ, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Em nói xem anh là ai?” Người kia hỏi.
“Tôi không biết.”
Cô không biết sẽ còn ai bảo vệ cô, không ai bảo vệ cô, sẽ không có ai cả.
Cô có khả năng bảo vệ bản thân nhưng mà lại yếu như vậy.
Người nọ ôm cô xuống lầu một, hơi thở càng ngày càng nặng nề nhưng vẫn ôm cô nhanh chóng đi xuống, giọng nói tràn đầy từ tính, từng chữ từng chữ cắn ra, “Người đàn ông sắp bị em hành hạ đến chét, vì sao em còn không để cho anh được tĩnh tâm một chút hả?”
“…”
Thời Tiểu Niệm dựa vào lòng anh, ý thức dần dần biến mất, đầu nghiêng sang một bên, ngất đi.
“Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm, tỉnh lại đi.”
Người nọ thở hổn hển quát lên, bước chân nhanh hơn, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô, muốn ôm cô xuống lầu.
Bên ngoài căn nhà trời đang mưa to.
Tiếng sét đánh xuống, lóe lên giữa đêm tối, ánh sáng nhanh chóng chiếu lên người bọn họ, chiếu sáng cả gương mặt anh tuấn của Cung Âu.
Anh ôm lấy Thời Tiểu Niệm, gương mặt ngưng trọng, đôi mắt hãm sâu, đôi mắt đen tối nhìn người phụ nữ nằm trong ngực, trong mắt đều là sự khẩn trương.
Làm sao lại không để cho anh một chút yên lòng vậy, không biết chăm sóc bản thân chút nào.
Trên áo sơ mi của Cung Âu dính một mảng lớn vết nôn mửa.
Anh không hề do dư ôm cô tiến về phía trước, cúi đầu, dùng thân thể che mưa giúp cô, sau đó lại nhìn chiếc xe mình đang đậu.
Dưới tầng trệt, máy bóng dáng màu đen từ chỗ rẽ bước xuống, ánh mắt âm trầm nhìn bóng lưng của Cung Âu đang ôm lấy Thời Tiểu Niệm.
“Làm sao bây giờ?” Có người lên tiếng hỏi.
“Hiện tại không thể xuống tay, đi thôi, trước che dấu trốn vào bệnh viện rồi lại nói.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Vâng.
Tất cả đều dùng tiếng Anh để nói.