Về khuya, sét đánh xuống, giống như bổ đôi bóng đêm, mưa kéo dài, nhất định đây là một đêm không hề yên bình.
Trong phòng bệnh cao cấp được bố trí như phòng Tổng thống, ấm áp mà không mất đi vẻ xa hoa, sàn nhà sạch sẽ không một chút bụi bặm,
Ánh mặt trời chiếu vào.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Trên cửa số treo một chiếc chuông gió, tiếng chuông gió leng keng, phát ra âm thanh rất thanh thúy.
“…”
Thật là khó chịu.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn mà xám, đôi mắt từ từ mở ra, trước mặt vẫn hơi mờ ảo, tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy chuông gió bên ngoài cửa sổ.
Âm thanh rất êm tai, nghe xong làm cho người ta cảm thấy thư thái.
“Thời tiểu thư, rốt cuộc cô cũng tỉnh.” Một giọng nói truyền đến.
Thời Tiểu Niệm từ từ quay đầu, chỉ nghe thấy tiếng nói quen thuộc của bác sĩ Diệp đứng bên cạnh giường, đang mặc chiếc áo dài màu trắng, thân thiết nhìn cô.
Trí nhớ quay lại trong đầu, cô nhớ hôm qua cô sốt cao, đột nhiên mất điện, xung quanh một mảng tối đen, còn có sấm sét.
“Bác sĩ Diệp.”
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, cả người vẫn rất suy yếu, một chút sức lực cũng không có, tầm mắt của cô nhìn sang một bên, chỉ thấy những giọt nước trong suốt truyền vào dịch quản tiến vào cơ thể cô.
Nhất thời cảm thấy khẩn trương, “Bảo bảo của tôi không có vấn đề gì chứ, tôi có nghe lời hướng dẫn của cô, không biết tại sao lại đột nhiên phát sốt.”
Cô không biết tại sao lại sốt.
Cô nghĩ rằng sẽ không có việc gì, cô còn tưởng mình sẽ nhanh khỏe lại thôi.
“Bảo bảo không sao, cô đừng khẩn trương” Bác sĩ Diệp đứng bên cạnh trấn an cô, “Không tệ, cô được đưa tới bệnh viện đúng lúc, hai đứa bé không sao.”
“Vậy…”
Thời tiểu Niệm nhìn lọ nước biển, không phải nói trong lúc mang thai không được dùng thuốc sao?
“Cô phát sốt nên phải dùng một ít thuốc, cô yên tâm, tôi cho cô dùng thuốc tốt, sẽ không tạo thành thương tổn với Bảo Bảo.” Bác sĩ Diệp biết cô lo lắng cái gì, ôn hòa nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi chỗ đó, nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim buông lỏng, cô cảm thấy cái đầu nặng trịch.
Đầu nặng gấp đôi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, đè huyệt thái dương, bỗng nhiên nhớ tới bóng dáng mơ hồ tối qua, “Bác sĩ Diệp, là ai đưa tôi vào đây?”
Người hôm qua là Cung Âu sao?
“Không phải cô báo 120 sao?” hai tay bác sĩ Diệp cho vào túi, trả lời cô, “Lúc người cấp cứu vào nhà cô, cô đã hôn mê trên ghế sofa rồi.”
“Không phải, tôi nhớ rõ có người ôm tôi xuống lầu.”
Thời Tiểu Niệm kì quái nói, dù cô hầu như mất ý thức nhưng vẫn nhớ rõ mình không phải hôn mê ở trên ghế sofa.
“Thật sự là người cấp cứu đưa cô tới.” Bác sĩ nói, “Hơn nữa ban đầu không đưa đến bệnh viện này mà là bạn của cô, Hạ Vũ đã gọi tới cho tôi, tôi mới chuyển viện cho cô.”
“Là vậy sao?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, cố gắng nhớ tới tất cả mọi chuyện hôm qua, đầu càng đau hơn.
“Thời tiểu thư, cô quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Bác sĩ Diệp nói, “Cô đã hôn mê cả đêm rồi, hiện tại đã hết sốt, cần phải nghỉ ngơi.”
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, gật đầu.
“Cô từng có dấu hiệu sinh non, cho nên càng phải chú ý hơn so với phụ nữ có thai bình thường, bao gồm cả cảm xúc, phải bình thản.” Bác sĩ Diệp đứng bên cạnh giường nói với cô, phải mạnh mẽ lên.
Hiển nhiên tâm trạng của Thời Tiểu Niệm không tốt.
“Được, tôi biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì rung chuông với tôi, tôi còn bận rộn.” Bác sĩ Diệp cười nói sau đó xoay người rời đi.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngây ngốc nằm trong phòng bệnh, nhớ lại tất cả chuyện tối qua
Cung Âu.
Sao có thể là Cung Âu chứ, cô còn ảo tưởng, ảo tưởng lúc cô yếu ớt nhất Cung Âu như từ trên trời giáng xuống.
Thời Tiểu Niệm, làm sao mày lại ngốc như vậy, vì sao còn hy vọng xa vời với Cung Âu, vì sao còn ảo tưởng anh sẽ đến cứu mày.
Thời Tiểu Niệm, tỉnh táo lại đi, anh sẽ không như vậy.