Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cứ như vậy dễ dàng tin tưởng ư?
Cô cảm thấy không biết còn có thể chịu đựng được sự tồn tại của anh tôi không? Không, nên tin rằng đây là chuyện tốt.
Cung Âu sắp bị cô ngược đến điên rồi.
“Vâng, đúng vậy, Cung tiên sinh, tôi làm sai gì sao?” Không phải Cung tiên sinh để cô ấy gạt Thời tiểu thư nói là xe cứu thương có thể kịp thời đến cứu cô ấy sao?
Cung Âu mặt tái sắc: “Không có, không có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.”
“Chờ một chút, Cung tiên sinh, có một chuyện tôi muốn nói trước với anh một tiếng.”
“Nói!” Cung Âu giọng lạnh lùng.
“Thời tiểu như mặc dù sức khỏe không còn gì đáng ngại, nhưng tôi xem ra tinh thần cô ấy vẫn chưa ổn định, tôi sợ rằng tiểu thư trong lòng phải chịu đựng như vậy thì không tốt, cái này có thể ảnh hưởng đến thai nhi trong giai đoạn đầu.” Bác Sĩ Diệp nói.
“Ý ông là sao?”
“Phụ nữ có thai tâm tình thường bất ổn so với người bình thường, cho nên cần giữ cho tinh thần vui vẻ là vô cùng quan trọng, nhưng Thời tiểu thư ở mặt này cũng không tốt lắm“. Bác sĩ Diệp nói tiếp.
“Được rồi, tôi hiểu.”
Cung Âu giọng lạnh lùng, cúp điện thoại. Sẵn tay ném luôn di động qua một bên, trên gương mặt lộ rõ phiền muộn, lo lắng bất an.
Tinh thần xuống thấp.
Dĩ nhiên thấp, anh đã một lần bị đã kích.
Trong lòng vốn đã không còn chịu đựng được, có quá nhiều chuyện xảy ra với cô, cô thật kiên cường, cô đã qua biết bao khó khăn. Cô vẫn kiên định như thế. Cô nhất định phải làm cho được.
Cung Âu dần khép mắt, ánh nhìn rơi xuống những phím đàn, ngón tay dài lướt hờ hững ở mép cây dương cầm.
Anh.
Anh bây giờ phải làm sao?
Cũng vì lo nghĩ an toàn cho cô mà anh trong lòng nghĩ không thông, cho nên đem chuyện của Tiểu Niệm ra nghĩ, càng nghĩ anh lại càng không thấy thoải mái. Cô bị bệnh anh càng không thoải mái.
Cung Âu chầm chậm bước ra ngoài, ánh mắt tối sầm vô định nhìn xung quanh, trước đây, anh chưa bao giờ thấy tòa pháo đài này to lớn đến vậy.
Bây giờ nghĩ lại Tiểu Niệm không có ở đây.
Anh mới cảm thấy chỗ này quá trống trãi.
Cung Âu đi từ ban công ra ngoài, ánh mắt vô cảm lướt nhìn cả khu rừng trước mặt, hai tay hững hờ đặt lên ban công, trong lòng ngập tràn hối hận.
“Thiếu gia.”
Phong Đức đi tới, trên tay bưng một ly nước nóng: “Tôi thấy thiếu gia mấy ngày nay thỉnh thoảng hay ho khan, đây là bác sĩ đặc biệt kê đơn, giúp giảm ho ngừa đàm hiệu quả.”
Cung Âu giống như không nghe thấy, ngay cả đầu cũng không chút xoay chuyển. Anh một tay ấn vào thành ban công, nhảy lên sân thượng, sau đó ngồi xuống trên thành ban công, đôi chân dài buông thỏng trong không trung.
“Thiếu gia” Phong Đức hoảng hốt nhìn Cung Âu đầy bất an, ngài là muốn làm gì đây?
“Ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh một lát!”
Cung Âu không nhịn được lên tiếng.
Anh tâm tình phiền não mà còn có người ở bên quấy rầy.
“...”
Ngồi ở nơi cao thế này.
Phong Đức lo lắng nhìn vào bóng lưng Cung Âu, bất lực khuyên can, không thể làm gì khác hơn là lui ra: “Dạ, thiếu gia.”
Thà lui ra còn hơn để người tức giận đứng lên còn nguy hiểm hơn, tốt hơn là ra ngoài.
Trước đây thiếu gia không hay lên đây, nhưng từ khi Tiểu Niệm có lần treo lên phía sau sân thượng, nên thiếu gia mới thường xuyên lui tới nơi này, mà không nghĩ việc này có thể dọa chết người tôi.
Nghĩ vậy, Phong Đức xoay người đang muốn rời đi, Cung Âu đột nhiên gọi cô lại: “Phong Đức!”
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức lập tức đứng lại.
Cung Âu đưa đôi mắt một màu đen sâu thẫm nhìn về phía cô, giọng trầm ồn lạnh lùng: “Ông đã gặp qua nhiều cô gái …”
“Thiếu gia, chuyện đó là bình thường mà xảy ra thôi, bình thường, rất tốt”. Phong Đức không nhịn được cắt lời anh, ngay tức khắc vì bản thân mà phản kháng.
Có thể nào mà thiếu gia mỗi lần có vấn đề về tình cảm đều cùng một câu này mà hỏi cô như thế.
“Ông dám ngắt lời tôi?”
Sắc mặt Cung Âu tức khắc tối sầm.
Lão đầu tử này chán sống.
Phong Đức cuối đầu: “Không dám, thiếu gia, ngài nói, tôi nghe.”
“Ông đã gặp qua nhiều cô gái như vậy, khi chia tay có còn tình cảm với cô gái nào hay không?” Cung Âu ngồi trên ban công lạnh lùng hỏi.
Anh như vậy quá bất thường.
Anh thừa biết, anh không giống người bình thường.
“Hiển nhiên là có.” Phong Đức gật đầu một cái, thái độ cung kính “Tôi cũng từng vì đàn bà mà điên đảo, vì một mối tình mà đau lòng suốt hai tháng”.
Cung Âu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Vì sao vậy?”