Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 616: Chương 616: Chương 327: Cung Âu hối hận. 2




“Bởi vì tôi yêu cô ấy, tất nhiên là tôi muốn một người đàn ông tốt đến với cô ấy.” Phong Đức nói.

“Ông thật là rộng lượng.” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, anh tôi không làm được, nếu như bây giờ Thời Tiểu Niệm ở bên một người đàn ông khác, anh tôi sẽ nổi điên mất.

“Là vì cô ấy quá tốt, tôi quá mê muội cô ấy lại không thể để mình làm trở ngại hạnh phúc người khác mang đến cho cô ấy.” Phong Đức trầm mặc nói: “Nếu như nói, tôi không yêu cô ấy thì sẽ tốt cho cô ấy, cho dù cô ấy nguyện ý theo tôi, cho rằng là tôi là hạnh phúc của cô ấy, vậy thì tôi nguyện ý rời bỏ cô ấy.”

Hắn cùng phụ nữ từ khi bắt đầu đến chia tay đều là hòa bình mà bắt đầu hòa bình mà kết thúc, chưa bao giờ vướn bận nhau.

“…”

Cung Âu khinh thường nhìn hắn một cái.

“Phụ nữ đều cần được tôn trọng”. Phong Đức nói: “Thiếu gia, tôi có phải nói nhiều quá rồi không, vậy tôi đi xuống trước.”

Cung Âu để Phong Đức lui xuống, bỗng dưng, ánh mắt trở nên bừng sáng “Chờ một chút, Ông vừa mới nói cái gì?”

Phong Đức đứng lại, không hiểu nhìn về phía anh tôi.

Cung Âu nhảy tọt xuống từ ban công, thấy Phong Đức mặt mày thất thần, trên mặt chảy dài mồ hôi lạnh.

Cung Âu nhảy xuống, bàn tay thon dài túm lấy cổ áo Phong Đức, ánh mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng nhìn cô: “Cô vừa mới nói gì?”

Phong Đức sắc mặt mờ mịt nhìn Cung Âu, bị anh tôi trừng mắt nhìn, cô trong lòng sợ hãi, rụt rè “Thiếu gia, tôi nói nhiều quá sao?”

“Không phải câu này!”

“Phụ nữ là phải tôn trọng?”

“Không phải!” Cung Âu cau mày trợn mắt nhìn cô: “Ông vừa nói gì sẽ không cùng cô ấy chia tay?”

Phong Đức bị nắm quá chặt đến thở cũng không ra hơi, sũy nghĩ một lát nói “Ha, tôi nói nếu như tôi yêu cô ấy nhiều hơn, cô ấy vẫn cảm thấy ở bên tôi là hạnh phúc, vậy nhất định sẽ không chia tay.”

“Tại sao?”

Cung Âu trợn mắt lên hỏi hắn.

Vì cái gì.

Thiếu gia chính là yêu thật lòng mà còn muốn hỏi là vì cái gì.

Phong Đức cuối đầu yên lặng suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Bởi vì tôi để cho cô ấy lựa chọn cuộc sống cô ấy mong muốn, sẽ hơn là đi với tôi để chịu khổ, tôi làm sao có thể ngăn cản hạnh phúc đến với cô ấy đây? Không phải là tôn trọng cô ấy hay sao?”

Đôi mắt Cung Âu tối sầm lại, sâu thăm thẳm.

Để cho nàng lựa chọn cuộc sống khác, còn hơn đi theo anh…

Cung Âu đứng trước mặt Phong Đức, từ từ buông lỏng đôi tay, xoay người rời đi, để lộ trên gương mặt nét hỗn loạn, đôi mày nhếch lên lạnh nhạt.

Anh chậm rãi tùng bước đi ra ngoài. Đi dọc theo lối hành lang nhỏ, về thư phòng chợt ngoảnh lại nhìn ra tảng đá lớn qua khung cửa sổ buồn ảm đạm.

Khi trước, đây là nơi Tiểu Niệm hay ngồi vẽ tranh, dáng vẻ cứng rắn nhưng lại rất đáng yêu, thuần khiết.

Ánh nắng chiều chiếu rọi nơi dáng vẻ của cô vừa hư vừa ảo.

Mỗi đường nét đều hiện rõ rất đẹp, rất hoàn mỹ khiến cho anh không thể rời mắt.

Nhưng hiện tại, cô đã không còn ở nơi đây.

Cô mỗi ngày đều ở trong căn phòng thuê chật hẹp, phải dùng bàn ăn để làm nơi vẽ tranh, đầu gục lên bức tranh đang vẽ dang dở.

Trước kia mỗi khi xem cô vẽ tranh anh đều rất thích thú, nhưng hiện tại, anh ở cái nơi nhỏ hẹp này để âm thầm dõi theo cô, bây giờ, việc vẽ tranh đã trở thành công việc kiếm cơm mỗi ngày của cô.

Cung Âu đi vào thư phòng, thả mình xuống thảm, đôi chân thon dài không còn sức cứ thế mà buông thỏng ra, bật ti vi, một giọng nói phát ra nữ hiệp kiên cường.

Anh tay cầm điều khiển, liên tục quơ loạn xạ, đánh nhau với nữ hiệp cường nhân trên ti vi, nhưng trên mặt anh lại không biểu lộ ra một chút tình cảm nào.

“Cung Âu, thì ra anh ở trong này à.”

Mona mặc một chiếc váy cúp ngực từ bên ngoài đi vào, mái tóc xoăn màu vàng óng ánh buông nhẹ trên đôi vai, toả ra khí chất mê người, cô nhẹ nhàng mỉm cười đến ngồi bên cạnh Cung Âu, liếc mắt thấy anh đang cầm điều khiển trò chơi điều khiển trên tay: “Ở đây chơi trò đánh nhau à? Được, để em cùng anh chơi.”

Cùng người trong lòng ở đây chơi vui vẻ, cũng là cách tiếp cận từng bước một.

Nói xong, Mona cầm lấy điều khiển chơi trò đánh nhau, giơ tay lên trước màn hình mà đánh, gương mặt nở nụ cười tươi.

Trò chơi này rất đơn giản, chính là cứ đánh đến khi nào thắng thì thôi.

Nhưng người nữ kiên cường trong trò chơi ấy chính là hình ảnh của Tiểu Niệm.

Cung Âu có thể dễ dàng chiến thắng trò chơi này dễ như trở bàn tay, bởi anh chính là vua trò chơi mà.

Chốc lát, Nụ cười trên mặt Mona đông cứng nhìn về phía Cung Âu, giọng điệu hết sức dịu dàng, có chút hờn dỗi “Cung Âu, trò chơi này không hay, chúng ta thi đấu thật đi?”

“…….”

Cung Âu không bận tâm liếc nhìn, tay cầm điều khiển, Mona vẫn tiếp tục chơi.

“…….”

Mona bị bỏ rơi, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua có nét thống khổ, nhe răng định cắn anh một cái cho bỏ gét, nhưng nhìn thấy anh vẫn chú tâm chơi, một chút đau thương hiện lên trong ánh mắt màu xanh lam biển: “Trò này chơi vui đến vậy sao?”

Tại sao cô mỗi ngày đều ở ngay trước mắt anh, mà anh cũng không thấy được cô?

“….”

Cung Âu không để ý đến cô vẫn tiếp tục chơi, đôi mắt hướng thẳng vào màn hình nơi có nữ hiệp sĩ đang tiến lên trảm tướng, giết hết lũ yêu quái **oss.

Cuối cùng, nữ hiệp kiên cường chiến thắng, cứu được phu quân.

Trong ti vi vang lên tiếng nhạc chiến thắng.

Nghe tiếng nhạc kết thúc trò chơi, Mona nhíu đôi chân mày một cách thư thái, cố gượng nở nụ cười: “Tốt lắm, trò chơi kết thúc, chúng tôi ra ngoài một chút đi, hay là đi đánh golf đi?”

Cô không chờ được nữa, muốn anh phải phóng tầm mắt khỏi màn ảnh.

Cung Âu ánh mắt tối tăm nhìn thẳng vào màn ảnh, nhìn nữ hiệp cùng phu quân ăn mừng chiến thắng, đôi môi mỏng mấp mấy như không, từng chữ một rõ ràng nói ra: “Tôi hối hận.”

Mona một chút sững sốt, không hiểu nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.