Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu đột ngột dừng lại, ánh mắt dữ tợn nhìn cô ta.
“Anh chịu đựng được sao?” Mona đứng ở trước mặt anh hỏi, đôi mắt màu lam nhìn anh, hai tay chậm rãi ôm lấy cánh tay anh, đầu ngón tay cách một lớp áo nhẹ nhàng vỗ về, mang theo sự thích thú: “Bọn họ trông rất giống, phải không? Anh không thể chịu được, anh không thể chịu nổi.”
Không thể chịu nổi.
“…”
Cung Âu rũ mắt, ánh mắt âm trầm nhìn bàn tay của Mona.
Móng tay đỏ tươi lóa mắt, ngón tay ở trên cánh tay anh chậm rãi lướt qua, giống như đang cố tình hấp dẫn, lại giống như đang an ủi anh.
Mona thấy vậy, vội vàng nói: “Hai người chia tay, đối với cô ta, đối với anh đều rất tốt, không phải sao?”
“Haha.”
Cung Âu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
“Anh cười cái gì?” Mona ngây người.
“Trong khoảng thời gian này, cô luôn luôn dùng cách này để tẩy não tôi, đúng không bác sĩ tâm lí vĩ đại?” Cung Âu như cười như không nhìn cô ta.
Nghe đến chuyện cũ năm xưa, anh liền luống cuống.
Mà trước mắt, người phụ nữ này lợi dụng khả năng về lĩnh vực tâm lí, một nửa uy hiếp anh, một nửa không ngừng ám chỉ anh, anh không tiếp nhận được toàn bộ, anh không thể để cho Thời Tiểu Niệm gặp nguy hiểm.
Một lần lại một lần.
Cung Âu anh lại có thể ngu ngốc đến hôm nay mới nhận ra.
Mona đứng đó, ánh mắt có chút hoang mang, nụ cười cứng ngắc: “Anh đang nói cái gì vậy? Làm sao em có thể tẩy não anh cơ chứ?”
“Haha.”
Cung Âu đùa cợt cong môi, đôi mắt lộ vẻ đáng sợ, mạnh mẽ gạt tay Mona: “Mona của gia tộc Lancaster, cô chờ đó, tôi nhất định sẽ đến giải quyết cô.”
Nghe vậy, sắc mặt Mona tái nhợt.
Cung Âu xoay người rời đi, Mona biết lúc này anh nếu không ngăn được anh, Cung Âu liền hoàn toàn rơi vào tay Thời Tiểu Niệm.
“Cung Âu, anh đi tìm Thời Tiểu Niệm không sợ tôi sẽ nói mọi chuyện với Cung lão gia sao?”
Mona biết vỗ về cũng vô dụng, quyết định chuyển sang uy hiếp.
Nghe nói như thế, Cung Âu dừng lại, khuôn mặt tái nhợt, quay đầu lạnh lẽo nhìn cô ta, trong mắt tỏa ra sát khí.
Mona bị dọa đến nỗi không tự chủ được lui về sau từng bước.
“Cô thử xem.” Cung Âu cắn chặt răng nói: “Để xem ai chết trước, tôi đảm bảo cô sẽ không sống được đến ngày nhìn thấy kết cục của tôi và Thời Tiểu Niệm.”
“…”
Mona hoàn toàn ngây người.
Cung Âu xoay người bước đi.
Mona đứng đó, nhìn Cung Âu biến mất khỏi tầm mắt mình, cả người như đang đắm chìm trong mơ.
Cô ta không giữ được Cung Âu, anh vẫn muốn ở cùng Thời Tiểu Niệm.
Cô ta còn có cơ hội gì sao?
Cô yêu anh năm năm, trả giá nhiều như vậy, chẳng lẽ phải bỏ cuộc như vậy? Tại sao cô ta không xuất hiện sớm hơn Thời Tiểu Niệm? Tại sao cô ta không sớm đi tìm Cung Âu?
Mona từ từ ngồi xổm xuống, đôi mắt màu lam lộ vẻ đau thương.
Cô ta là bác sĩ tâm lý, cô ta biết, chỉ cần Cung Âu và Thời Tiểu Niệm trở về bên nhau, cô ta sẽ rất khó chen chân vào, cô ta không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Trong phòng thay quần áo, áo choàng rơi xuống trên mặt đất, Cung Âu cầm lấy một cái áo sơmi, hai tay duỗi ra, mặc áo sơmi vào, tao nhã cài từng nút áo.
Trong gương hiện ra bóng dáng cao lớn, hai chân thẳng tắp.
Cung Âu cầm lấy một cái cà- vạt quàng lên cổ, ngón tay thon dài thắt cà- vạt, đôi mắt đen láy, khóe môi hơi lộ vẻ tười cười.
Tay anh dừng lại một chút, sau đó thắt cà vạt một cách đơn giản nhất.
Thời Tiểu Niệm cũng sẽ thắt đơn giản như vậy.
Điều chỉnh cà- vạt, ánh mắt Cung Âu lộ vẻ vừa lòng, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, anh khoác lên người bộ âu phục, hai tay chỉnh lại mái tóc ngắn.
“Thời Tiểu Niệm, chờ người đàn ông của em đến đón em về nhà.”
Cung Âu nhìn bản thân trong gương, thần thái trấn tĩnh, lộ ra vẻ tư cao tự đại thường ngày.
Mặc kệ bọn họ có bao nhiêu cản trở, anh tuyệt đối sẽ không để cô tổn thương một lần nào nữa.
Cung Âu đi ra ngoài cửa, Phong Đức đang đứng bên cạnh xe thể thao gật đầu với anh.
“Thiếu gia, chìa khóa xe đây.”
Phong Đức đưa chìa khóa cho Cung Âu.