Cung Âu nhận lấy chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, ngón tay thon dài khởi động máy xe, tầm mắt dừng trên người Phong Đức, “Ông già, tôi phát hiện hôm nay ông đặc biệt trẻ.”
“Sao?”
Phong Đức sửng sốt, vừa ngẩng đầu đã thấy Cung Âu đạp chân ga, khởi động xe, chiếc xe thể thao rất nhanh rời đi.
Ông ta vừa mới thấy được sự tươi cười trên mặt thiếu gia.
Thiếu gia đã nhiều ngày luôn mang một vẻ mặt u ám, chẳng lẽ hôm nay có chuyện gì vui sao?
Nghĩ như vậy, Phong Đức không khỏi lộ vẻ tươi cười, tâm trạng của thiếu gia trực tiếp ảnh hưởng đến mọi hoạt động của Thiên Cảng và tập đoàn N.E.
Vui vẻ là tốt rồi.
Tại bệnh viện, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, trong tay cầm di động, giọng nói Hạ Vũ trong di động truyền đến: “Tiểu Niệm, tôi và chồng tôi lập tức đến đó, cô có muốn ăn gì không, tôi mua cho.”
“Không cần, trời đang mưa, hai người không cần vội qua đây, tôi không có chuyện gì.”
Thời Tiểu Niệm nói, cô cảm thấy vô cùng áy náy, cô vốn nghĩ đến lúc sinh con mới phải làm phiền đến vợ chồng Hạ Vũ, kết quả mang thai mới ba tháng đã liên tục làm phiền họ.
Cô thấy rất áy náy.
“Khách sáo với chúng tôi làm gì, cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi mua một chút thức ăn mang qua cho cô.” Hạ vũ nói, trong điện thoại phát ra tiếng tiếng Lý Ca nhắc nhở cô chú ý nhìn đường, Hạ Vũ lập tức nói: “Có anh ở đây, em không nhìn đường thì có sao.”
Nói xong, Hạ Vũ tắt điện thoại.
Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường, nhìn di động cười khổ một tiếng, tự nhiên phải xem một màn ân ái của bọn họ.
Có Lý Ca ở bên cạnh, Hạ Vũ vĩnh viễn cũng không cần nhìn đường, thật tốt.
Thời Tiểu Niệm ngồi dậy trên giường, sắc mặt tiều tụy, đặt điện thoại lên tủ trên đầu giường, nhấc chăn bước xuống đất, đi về phòng tắm.
Trong gương, sắc mặt cô tiều tụy tái nhợt, y như một người đang bệnh vô cùng nặng.
Thời Tiểu Niệm khinh thường bộ dạng mình bây giờ, rất mất mặt và khó coi.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Thời Tiểu Niệm nhanh chóng rửa mặt, đi đến bên ngoài, mở cửa ra thấy vài người mặc đồ bác sĩ đứng bên ngoài, ai cũng có dáng người cao lớn.
“Thời tiểu thư, chúng tôi tới đưa cô đi kiểm tra.”
Một bác sĩ nam nói với cô.
“Không phải kiểm tra cho tôi luôn luôn là bác sĩ Diệp sao?” Thời Tiểu Niệm nói, nhìn mấy bác sĩ có chút kì quái kia, trong đó có một bác sĩ còn chuẩn bị cả xe lăn.
Cần xe lăn để làm gì?
“À, bác sĩ Diệp có việc, bảo chúng tôi kiểm tra cho Thời tiểu thư.” Bác sĩ kia nhã nhặn nói.
“Thật vậy sao?”
Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn bọn họ, phía sau còn có một bác sĩ đeo một cái khẩu trang to, cúi đầu, mái tóc đen và ngắn không nhìn rõ khuôn mặt.
Bỗng nhiên, vị bác sĩ kia ngẩng mặt lên, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy một đôi mắt màu lam.
Người nước ngoài?
Bệnh viện sang trọng như vậy có bác sĩ là người nước ngoài không có gì kì quái, kỳ quái chính là những bác sĩ khác vẫn cúi đầu, giống như sợ cô sẽ nhìn thấy mặt bọn họ.
Thời Tiểu Niệm mím môi, trong lòng đề phòng, nở một nụ cười: “Được rồi, vậy mời các vị ở bên ngoài chờ tôi một chút, tôi vào toilet.”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm chuẩn bị đóng cửa lại, bỗng một vị bác sĩ mạnh mẽ xông vào.
“Có ai không? Cứu mạng, cứu mạng” Thời Tiểu Niệm há mồm kêu to, một người vọt vào đến liền che miệng cô lại, không cho cô phát ra tiếng.
Thời Tiểu Niệm sợ hãi mở to hai mắt, liều mạng giãy dụa.
“Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian, bệnh viện chỗ nào cũng có người theo dõi.” Vị bác sĩ đang bịt miệng cô, hành động vội vàng.
Thời Tiểu Niệm nghe được anh ta nói chính là tiếng Anh, phát âm rất chuẩn.
Dứt lời, còn có người đến đập vào cổ cô, Thời Tiểu Niệm đau đến mức chân đứng không vững, không chút do dự, người nọ tiếp tục đập vào cổ cô.
Tận bốn năm lần, Thời Tiểu Niệm mới đau đến ngất đi, thân thể không còn sức lực ngã vào lồng ngực người đang giữ lấy cô.
Mấy người đàn ông mặc áo bác sĩ lập tức đỡ lấy Thời Tiểu Niệm ngồi vào xe lăn.
Một căn nhà to lớn đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, một chữ thập màu đỏ phản quang lại trong ánh nắng.
Mọi người ra ra vào vào, bệnh viện chìm trong bầu không khí yên ổn.
Có tiếng dừng xe vang lên trước cổng bệnh viện, tất cả mọi người đều quay đầu, thấy một chiếc siêu xe màu xám bạc dừng trước cổng bệnh viện, kiêu ngạo đậu chắn ở đó, người đàn ông ngồi trên ghế lái cũng không thèm để ý, mở cửa xe bước xuống dưới, đi vào bên trong.
Dáng người của anh cao lớn, khí chất bất phàm, trên người tràn ngập vẻ cao cao tại thượng, mỗi một bước đi đều thu hút ánh mắt của mọi người.
Rất nhiều người đều dừng chân, yên lặng nhìn anh đi qua.
Bỗng nhiên, có người hít một luồng khí lạnh, nhìn người đàn ông không chắc chắn nói: “Người đó không phải là Cung Âu sao?”
Dứt lời, người đàn ông đã đi qua bọn họ.
Cung Âu bước đi về phía trước, không để ý ánh mắt của những người bên ngoài, bày ra bộ mặt anh tuấn không gì sánh bằng, kính râm che cả nửa khuôn mặt, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch.
Cùng lúc đó, tại một cửa khác của bệnh viện, một đám bác sĩ vội vàng đẩy một chiếc xe lăn đi đến bên cạnh chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn.
Thời Tiểu Niệm.
Chờ anh, anh đến đây.
Nụ cười của Cung Âu càng lúc càng lộ rõ, đi thẳng đến phòng bệnh của Thời Tiểu Niệm, tay muốn đẩy cửa bước vào, ngực không hiểu sao có chút khẩn trương.
“Cạch”
Cung Âu trực tiếp đẩy cửa ra, thân thể dựa vào cửa, tay mở kính râm: “Thời Tiểu Niệm, em không cần trốn ở đây khóc một mình, Cung Âu anh đến......”
Một câu còn chưa nói xong, Cung Âu liền phát hiện trong phòng bệnh không có một bóng người.
Cung Âu mím môi, hơi xấu hổ đứng thẳng, mang theo kính râm đi về phía trước, nhìn mọi nơi: “Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm”
Cung Âu đi vào phòng tắm, mở cửa ra nhìn vào trong.
Không có.
Cô ấy đi làm kiểm tra rồi sao?