Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Cung Âu đứng ở đó, dáng người thật cao lập tức cứng đờ, cảm xúc trên gương mặt, trong nháy mắt như bị đóng băng.
“Cạch!”
Chiếc kính theo tay anh rơi xuống.
Cung Âu lùi về phía sau hai bước, sau đó nhấc chân chạy, vừa chạy vừa lấy điện thoại gọi cho Thời Tiểu Niệm, chạy trở về phòng bệnh, còn chưa đến, anh liền nghe thấy từ trong điện thoại truyền đến tiếng kéo ngăn tủ bên đầu giường.
Ánh mắt của Cung Âu lập tức trở nên hung ác.
“Dời Thời Tiểu Niệm đi đâu rồi, có phải đi kiểm tra rồi không?”
Một âm thanh không quen thuộc truyền đến.
Cung Âu chạy đến cửa phòng bệnh, Hạ Vũ và Lý Ca đứng trong phòng bệnh, tay cầm túi, nhìn thấy anh cũng có chút ngẩn ngơ, sau đó vội vàng gật đầu, không tự giác mà cung kính: “Cung tiên sinh!”
“Thời Tiểu Niệm đâu?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Cung tiên sinh, anh đến thăm Thời Tiểu Niệm sao?” Hạ Vũ có chút kinh ngạc, anh vẫn còn quan tâm đến Thời Tiểu Niệm sao?
“Tôi đang hỏi cô!”
Giọng của Cung Âu không vui, lúc này cô không muốn nghe bất cứ lời nhảm nhí nào!
Hạ Vũ bị thái độ của Cung Âu làm sợ hãi, Cung Âu cũng đi ra đứng ngăn trước mặt vợ mình, nói: “Cung tiên sinh, chúng tôi cũng không biết, mới vừa rồi vợ của tôi cũng gọi điện cho Thời Tiểu Niệm, nói lát nữa sẽ đem cháo đến, bảo cô ấy chờ, nhưng chúng tôi đến đây cũng không thấy cô ấy!”
Cung Âu hiểu rõ, vợ chồng bọn họ là bạn bè tốt hiếm thấy của Thời Tiểu Niệm, lại mang ơn của anh, sẽ không nói dối.
Không thấy Thời Tiểu Niệm nữa!
Đáng chết!
Anh nhanh chóng gọi điện cho Phong Đức, giọng nói không hề thiện cảm, ra lệnh: “Phong Đức, lập tức đưa người qua đây!”
Trong vòng 10 phút, bệnh viên tư nhân bị niêm phong lại, chỉ vào không ra, cửa lớn của bệnh viện vốn nhộn nhịp cũng không có người ra vào.
Trong phòng họp khổng lồ của bệnh viên, vô cùng trống trải, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe được rõ ràng.
Trước chiếc bàn họp thật dài, Cung Âu ngồi trên chiếc ghế xoay, hai chân bắt chéo, cả người hơi ngả về sau, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy u ám.
Nhóm vệ sĩ đứng phía sau anh, không dám thở mạnh, tất cả đều cúi đầu.
Hạ Vũ và Lý Ca ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Hạ Vũ cầm điện thoại gấp đến mức không thể gọi điện thoại được cho Thời Tiểu Niệm.
Bỗng có một tiếng bước chân truyền đến.
Phong Đức đi vào, phía sau có mười người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Nhóm người đàn ông ai cũng cúi đầu thất vọng mà đi vào, mặt mũi bầm dập, tay không ngừng xoa cổ, đi vào phòng họp, thấy Cung Âu ngồi trước bàn họp trong phòng, đều hít một hơi dài.
“Cung tiên sinh!”
Nhóm người đàn ông cúi đầu.
Cung Âu ngồi ở đó, không nói lời nào, toàn thân đều phát ra khí lạnh làm người khác sợ hãi.
“Thiếu gia, tìm thấy bọn họ rồi, hầu như đều hôn mê, có 2 người không sao, nhưng cũng cách phòng bệnh của cô Thời khá xa!” Phong Đức đứng ở bên kia nói, trong ánh mắt có chút ngoài ý muốn.
Tới hôm nay ông mới biết, sau khi thiếu gia chia tay với cô Thời, thiếu gia đều cho người âm thầm bảo vệ cô Thời.
Những việc này làm quản gia như ông cũng không biết.
Lý Ca và Hạ Vũ ngồi bên kia cũng ngạc nhiên.
“...”
Nghe vậy, vẻ mặt của Cung Âu càng lạnh, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt dần dần lộ ra khí lạnh chết người.
“Xin lỗi, Cung tiên sinh!”
Một người bị thương nhẹ trong nhóm người đàn ông đó đứng ra, nhìn về phía Cung Âu xin lỗi: “Vốn dĩ chúng tôi đi theo cô Thời rất tốt, ẩn nấp trong bệnh viện cũng không tệ, ai ngờ lại có người lừa chúng tôi chạy vào phòng bên, sau đó tấn công chúng tôi!”
“Tấn công!”
Cung Âu giống như đang nghe được câu chuyện cười, cười thành tiếng, từ trên ghế đứng dậy, chầm chậm đi về phía bọn họ.
Nhóm người đàn ông nhao nhao cúi đầu xuống.
Cung Âu đứng trước mặt bọn họ, gương mặt lập tức trầm xuống, hung hãn mà giơ chân đá người đàn ông đó, sau đó đánh hết nhóm người kia, ra sức mà trút hết lửa giận của bản thân.
Nhóm người bị đánh đến không dám thở mạnh.
Cung Âu còn chê trút giận chưa đủ, cầm chiếc ghế bên cạnh đập lên thân người đàn ông kia.
“Phịch!”
Chiếc ghế tan nát.
Người bị đập kia ngã xuống sàn, máu từ trán chảy xuống.
Cung Âu hung ác mà trừng mắt nhìn bọn họ, tàn bạo nói: “Tấn công, tôi cầm bao nhiêu tiền mời các người, vì bảo vệ cho một cô gái thì không cần lo, tiền của Cung Âu tôi các người có thể cầm dễ như vậy?”
Vì để đảm bảo cho việc năm xưa sẽ không bị vạch trần, nhóm người lần này anh chọn đều không phải là người nhà họ Cung, chi một số tiền lớn mời vệ sĩ.
Nhưng nhóm vệ sĩ này ngay cả một người phụ nữ cũng không bảo vệ nổi.
“Cung tiên sinh, chúng tôi biết lỗi rồi, chúng tôi thay Ngài tìm người trở về!”
Nhóm người bị đánh cũng không dám lên tiếng, cúi đầu, muốn đền bù.
Bọn họ là nhóm vệ sĩ có giá cao nhất trong giới chợ đen, có mấy người còn từng là lính đánh thuê, Cung tiên sinh tìm bọn họ đến bảo vệ một cô gái, bọn họ cũng là vì tiền mà nhận.