Nhưng bọn họ dều cho rằng không hề khó, nên cũng không căng thẳng làm gì, cũng rất tùy ý, mới bị lừa gạt, không ngờ lại xảy ra chuyện rồi.
Đây là sơ xuất của bọn họ.
“Tìm về, cậu cho rằng tôi còn tin vào nhóm ăn hại các người sao?” Cung Âu u ám mà nhìn về phía bọn họ, chỉ cắn chặt răng nói: “Phong Đức!”
“Dạ, Thiếu gia!”
“Nhớ rõ tên và thân phận của những người này, tôi muốn đời sau của bọn họ cũng không thể sống một ngày tử tế!” Cung Âu trầm giọng ra lệnh, giọng nói tức giận đến mức không thể kiềm chế.
“Dạ, thiếu gia!”
Phong Đức gật đầu, đưa tay về nhóm vệ sĩ, nhóm vệ sĩ lập tức xông về phía trước, kéo nhóm đàn ông bị đánh cả người đều thương tích ra ngoài.
Nhưng người kia cũng không dám phản kháng mà đắc tội với Cung Âu.
Phong Đức có chút nghi ngờ mà đứng ở đó.
Thật ra trình độ của vệ sĩ nhà họ Cung và nhóm người chợ đen này cũng ngang nhau, chỉ có bối cảch sạch sẽ, lại đủ lòng trung thành, tại sao thiếu gia phải mời vệ sĩ bên ngoài đến bảo vệ cô Thời?
Cung Âu đứng ở đó, cả người tức giận mà không thể trút ra, đưa tay đấm mạnh lên bàn họp: “Đi, lập tức đem video giám sát của bệnh viện đến đây cho tôi!”
Cần đoạn băng giám sát?
Làm cái gì vậy không biết?
“Dạ, thiếu gia!” Phong Đức đầy nghi vấn, nhưng lúc này cũng không thể hỏi, vì vậy xoay người rời khỏi.
Hạ Vũ và Lý Ca ngồi bên cạnh, có chút run rầy mà nhìn về phía Cung Âu.
Nhìn như thế, dường như Cung Âu vẫn còn rất quan tâm đến Thời Tiểu Niệm, không phải bỏ rơi cô ấy sao?
Chỉ chốc lát, Phong Đức cho người mang đến mấy cái máy vi tính, đặt toàn bộ lên bàn họp, cắm điện: “Nhóm người ở phòng an ninh của bệnh viện ngay cả máy vi tính cũng không hiểu rõ, làm cả buổi trời vẫn không tra ra được gì, tôi mang 3 chiếc qua đây!”
Ba máy vi tính đồng thời xuất hiện màn hình khởi động.
Cung Âu ngồi trước máy vi tính, vẻ mặt vô cùng u ám.
“Đúng rồi, thiếu gia, cảnh sát cũng đến rồi, nói rằng nếu đồng ý thì bây giờ liền lập chuyên án!” Phong Đức nghiêng người nói.
“Ai báo cảnh sát!”
Vẻ mặt của Cung Âu vô cùng u ám, dựa vào năng lực làm việc chậm rì của cảnh sát sao?
“Dạ, là tôi!”
Hạ Vũ yếu ớt mà giơ tay lên.
Thời Tiểu Niệm mất tích, đương nhiên phải báo cảnh sát rồi!
“...”
Cung Âu u ám liếc mắt nhìn cô, nể tình cô là bạn của Thời Tiểu Niệm nên không nói gì.
Nhưng Hạ Vũ vẫn bị ánh mắt của Cung Âu dọa sợ không ít.
Mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, nhìn thấy vẻ mặt của Cung Âu thì hết sức lo sợ, cúi đầu: “Cung tiên sinh, bây giờ chúng tôi sẵn lòng lập chuyên án, có thể nói rõ cho chúng tôi biết tình hình cụ thể không?”
“Dựa vào các người?” Cung Âu khinh thường mà liếc mắt nhìn bọn họ.
“...”
Nhóm cảnh sát buồn bực, dựa vào các người sao? Việc lớn nhỏ gì ở thành phố S mà không dựa vào bọn họ.
Cung Âu thu lại ánh mắt, mười ngón tay thon dài nhanh chóng gõ lên bàn phím, rõ rất nhanh, làm cho nhóm người nhìn thấy như có một loại ảo giác rối loạn.
Chỉ chốc lát, liền nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện tất cả các hình ảnh theo dõi của bệnh viện.
Cung Âu đang nhấn vài phím trên bàn phím máy tính.
Phóng to một hình, chỉ thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng đi về phía phòng bệnh, đẩy xe lăn, mở cửa phòng bệnh của Thời Tiểu Niệm, bóng người trong máy quay thoắt ẩn thoắt hiện, trên gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Bọn họ giằng co một hồi lâu trước cửa phòng bệnh.
Thời Tiểu Niệm dường như đã nhận ra được có điều gì đó không đúng, muốn mở cửa, nhóm “Bác sĩ” kia mạnh mẽ mà xông thẳng vào trong.
Nhìn thấy cảnh này, tay của Cung Âu đang đặt trên bàn họp, càng nắm chặt hơn, nắm chặt thành quả đấm, mu bàn tay hiện rõ gân xanh.
Những người này gióng trống khua chiêng mà đến, anh phái nhóm vệ sĩ chợ đen này đến rõ ràng cũng không có tác dụng.
Nắm đấm của Cung Âu nện mạnh lên mặt bàn, ánh mắt dữ tợn, đầy tia máu, giống như muốn giết người.
Dám động vào người phụ nữ của anh, được, rất được.
Phong Đức im lặng mà đứng ở bên cạnh.
Vài người cảnh sát đứng ở bên cạnh, trong lúc này không biết là rời đi tốt, hay ở lại đây tốt.
Cung Âu nghiến răng, thái dương đập liên tục, ngón trỏ và ngón giữa nhấn nhanh hai phím khác, màn hình giám sát lại nhảy đến một bên khác, chỉ thấy nhóm “Bác sĩ” đi về phía cửa phụ, lên một chiếc xe.
Cung Âu liếc mắt nhìn thời gian.
Lại chính là lúc anh đi vào bệnh viện, gần như là cùng lúc.
Tại sao anh không đi ra cửa phụ, tại sao phải đi vào cửa chính quỷ tha ma bắt này.
Ánh mắt của Cung Âu sa sầm đến đáng sợ, đưa tay lấy điện thoại, gọi điện thoại cho thư ký, giọng đầy u ám: “Đi đến phòng kỹ thuật, bảo bọn họ gửi phần mềm xâm nhập truy cập chi tiết cho tôi!”