Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 621: Chương 621: Chương 330: Hoảng sợ tột cùng. 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phong Đức vẫn đang tìm kiếm, nhưng cảnh sát và vợ chồng Hạ Vũ cho rằng có điều bất thường, chỉ thấy trên màn hình camera xuất hiện hệ thống cảnh báo.

Anh cảnh sát gãi đầu, gõ mật mã đăng nhập vào cũng không thấy hiện ra gì khác, nhiều nhất là những vụ án nhỏ nhặt không đáng kể, Cung tiên sinh muốn xem để làm gì?

Tất cả mọi người đều đứng ở đó, mặt mũi mù mờ nhìn màn hình vi tính đang tua nhanh, Hạ Tử thâm nhập vào hệ thống giám sát an ninh của thành phố, Cung Âu nhanh chóng ghi lại một tài khoản khác, lần nữa tiến sâu vào hệ thống an ninh, tiếp đến lại đi vào một trang quản lý khác…

Trong chốc lát, toàn màn hình đều hiện ra từng chút từng chút một những hình ảnh gắn kết với nhau.

Nhìn thật kỹ thì đây chính là bản đồ các con đường giao thông chủ chốt của thành phố.

“…”

Toàn bộ cảnh sát đều khiếp sợ, ban đầu chỉ là dùng một tài khoản cá nhân để đăng nhập, sau đó đem cả toàn bộ hệ thống camera của cả thành phố tắt đi.

Hacker chính là như thế.

Tất cả cảnh sát không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, những hình ảnh chằng chịt chi chít hiện ra, muốn điều tra chiếc xe kia phải tra từ cửa bệnh viện ra.

Nhưng chiếc xe kia chắc chắn là dùng bản số xe giả.

Một cảnh sát nói ra đúng ý nghĩ của anh, bị Cung Âu hừ lạnh một tiếng ngắt lời: “Chiếc xe đó phải đến khi nào mới tìm được!”

Thời gian càng kéo dài bao nhiêu, Thời Tiểu Niệm càng gặp nguy hiểm bấy nhiêu.

Nhất định trong thời gian ngắn nhất phải tìm ra Tiểu Niệm.

Cung Âu lại mở một phần mềm ra trên máy tính, ngón tay thon dài gõ thật nhanh, một lúc sử dụng cả ba máy tính, cơ thể chuyển đông liên tục trên chiếc ghế xoay.

Lấy lại tinh thần, mỗi tay gõ trên một bàn phím, chuyên tâm làm việc.

Tất cả cảnh sát trong lòng đều cảm thấy mình gặp quái nhân rồi.

Cung Âu dùng phần mềm phóng to lên bãi đậu xe của Bệnh viện Thiên Môn, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ sót, thấy rõ tất cả những bác sĩ đang làm việc ở đó, lập tức theo dõi tất cả.

Phần mềm nhanh chóng quét qua từng chi tiết.

Dùng phần mềm tìm vị trí của Thời Tiểu Niệm là nhanh nhất.

“Phong Đức! Các người tìm kiếm đến đâu rồi?”

Cung Âu giọng lạnh lùng, phát hiện Tiểu Thời Niệm vừa xảy ra chuyện, anh ra lệnh cho hàng chục chiếc xe tỏa ra từ bệnh viện tìm kiếm, bất kể có bao nhiêu chướng ngại cũng phải tìm cho được.

“Đang trên đường tìm kiếm, đã điều tra khắp nơi.” Phong Đức nói: “Chiếc xe đó vừa ra khỏi bệnh viện chắc chắn đã vút đi, không có cách nào theo dõi, nói không chừng ngay cả xe cũng đổi rồi.”

“Mọi người ở yên đấy chờ tôi.”

Tiếp tục dùng phần mềm phân tích.

Cho dù đổi xe, phần mềm cũng có thể truy ra.

Cung Âu ngồi bất động, nhìn màn ảnh đang liên tục phân tích, máy tính liên tục phát ra âm thanh dò tìm tốc độ cao.

Tiếp tục chờ.

Anh sẽ nhanh chóng tìm ra cô, Thời Tiểu Niệm, đừng sợ hãi, anh sẽ lập tức tới cứu cô.

Nhanh.

Nhanh lên nữa, phần mềm mới này là do anh để công ty thiết kế mới ra nghề cung cấp, quá thiết sót, tốc độ quá chậm. Chết tiệt!

Cung Âu căng thẳng đến mức cả thân thể không tự chủ mà ngã ra ghế, ngón tay xoa xoa trên mu bàn tay, chốc lát, đưa ngón tay lên môi cắn một cái.

Dáng vẻ khẩn trương này của anh đến Phong Đức cũng chưa từng thấy qua, có đôi phần sững sốt.

Thiếu gia dường như rất quan tâm Thời tiểu thư, vậy tại sao còn chia tay?

“…”

Nhanh nữa lên.

Đôi mắt Cung Âu tập trung nhìn vào màn hình, cái phần mềm này tôii sao lại chậm đến như vậy, chẳng lẽ quét mãi vẫn không tìm ra manh mối nào sao?

Cung Âu tức giận đập tay một cái lên bàn phím, đột nhiên, trên màn ảnh hiện ra một bãi đât trống đầy ô tô đã qua sử dụng, Cung Âu đứng bật dậy, hai con mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Sao lại có thể như vậy chứ.

Anh chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là chó thể tìm ra vị trí của Thời Tiểu Niệm.

Đôi bàn tay Cung Âu lập tức khẩn trương gõ mạnh bạo lên bàn phím, đây là virus máy tính, không phải quá khó để diệt nhưng cũng không đơn giản.

Anh cho dù là có khả năng, nhưng cũng phải mất nửa giờ đến một giờ mới khử hết virus được.

Mất nhiều thời gian như vậy, chắc chắn sẽ không kịp.

“Thiếu gia, có chuyện gì xảy ra vậy?” Phong Đức đứng kế bên lo lắng hỏi.

“Có người thả virus máy tính vào hệ thống giám sát của thành phố.”

Anh không tìm ra được vị trí của Thời Tiểu Niệm, cái gì cũng không tìm ra được.

Sắc mặt Cung Âu tái xanh, hung hãn cầm bàn phím quăng xuống đất.

Bàn phím vỡ tôin tành, từng phím từng phím văng tứ hướng.

Rốt cuộc là ai, là người nào đang chống đối anh!

“Lập tức sai người chặn tất cả các sân bay, trạm xe lửa, trạm xe hơi lại. Không cho phép mang người của tôi ra khỏi thành phố S!”

“Thiếu gia, việc này e rằng khó làm được.”

Phong Đức cau mày, phong tỏa giao thông của cả thành phố là chuyện quá sức, rất khó thực hiện, e rằng đến khi phong tỏa được, Thời tiểu thư đã mất mạng.

“Vậy theo ông tôi phải làm sao đây?” Ánh mắt Cung Âu long lên sòng sọc trợn lên nhìn Phong Đức, cơn giận trong lòng không kiềm chế được: “Ông nói cho tôi nghe làm sao cứu được Thời Tiểu Niệm đây? Cô ấy bây giờ đang ở trong tay ai tôi còn không biết, càng không rõ đối phương có mục đích gì? Phải chăng là dùng cô ấy uy hiếp tôi? Có thể giết cô ấy hay không? Ông nói đi, cô ấy có thể bị giết hay không? Có thể hay không?”

Cung Âu hơi thở hổn hển, cả người hoảng loạn.

Nếu như vừa rồi anh hoàn toàn làm chủ cục diện, thì giờ đây anh chẳng còn có thể làm được gì.

Thời Tiểu Niệm phải làm sao đây, nếu như cô bị giết anh phải làm sao đây, anh phải làm thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.