Cô không thể chết được, cô nhất định không thể chết được.
Cô là người nhát gan, sợ bóng tối, bị dày vò làm sao có thể chịu đựng được.
“…”
Hạ Vũ ngồi một bên, vốn định lên tiếng chỉ trích Cung Âu mấy câu, nhưng nhìn anh bây giờ rất khẩn trương nên cô cũng im lặng.
Cung Âu so với cô thì còn có khả năng tìm Thời Tiểu Niệm hơn.
“Thiếu gia, cậu đừng lo lắng.” Phong Đức nhìn Cung Âu mở lời an ủi anh “Nếu như là bắt cóc tống tiền, nhất định sẽ liên lạc với chúng tôi. Chẳng qua Thời Tiểu Thư cùng thiếu gia công khai chia tay, làm sao còn có người bắt cóc Thời tiểu thư nữa chứ?”
Trong một khắc, Phong Đức làm Cung Âu hồi tỉnh.
Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, ai bắt cóc Thời Tiểu Niệm.
“Mona!” Cung Âu cắn răng, “Lập tức gọi Mona tới đây cho tôi!”
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức gật đầu, sãi bước rời đi, các vị cảnh sát cũng một phen chấn động cũng cùng nhau lui ra khỏi phòng họp.
Căn phòng to lớn chỉ còn mỗi Cung Âu.
Cung Âu bất giác ngồi xuống, đôi tay trên bàn phím chuyển động liên tục, tốc độ nhanh nhất có thể truy cập vào hệ thống giám sát của thành phố, liên tục điền vào một chuỗi mật mã khó hiểu.
Sắc mặt hoàn toàn tối sầm, đôi môi mỏng mím chặt không còn chút máu, ánh mắt long lên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Anh nhất định phải cứu cô.
Anh nhất định phải tìm được cô trở về.
Cung Âu thao tác nhanh nhất có thể, đôi mắt trợn lên nhìn vào màn hình vừa xuất hiện một chuỗi mật mã, bỗng nhiên triên màn hình xuất hiện một hình ảnh đó là Thời Tiểu Niệm bị giết.
Anh không còn bình tĩnh được nữa.
Ánh nhìn hướng xuống bàn tay, mười ngón tay anh đang run rẩy, trước mặt đều là hình ảnh của Thời Tiểu Niệm đang đau khổ giẫy giụa, không ngừng gào thét kêu tên anh.
Nghĩ tới những điều này, anh càng không thể bỏ cuộc.
Cô không thể chết được, nhất định không thể.
Nắm tay nắm chặt đập mạnh xuống bàn, trong ánh mắt đầy sợ hãi, đôi môi mỏng run lên.
Hồi lâu, Cung Âu gọi điện thoại cho Bộ phận kỹ thuật, ra lệnh cho bọn họ tu bổ tất cả các thiết bị hệ thống giảm sát của cả thành phố.
Anh không thể còn ngồi đây được.
Anh phải đi tìm Thời Tiểu Niệm, anh phải tìm cô, cô đang sợ hãi, cô đang đợi anh!
Cung Âu bật dậy đi như chạy phóng ra ngoài, đi đâu bây giờ đến anh cũng không rõ, anh chỉ biết Thời Tiểu Niệm đang chờ anh, anh không thể cứ ngồi yên một chỗ được.
Nhất định phải nhanh chóng tìm được cô!
Cung Âu chạy như bay trên hành lang bệnh viện, không màn tới những người xung quanh, đôi tay nắm chặt.
…
Thời Tiểu Niệm không biết mình bị mang đi đến nơi nào, trong suốt quãng đường cô đều mơ mơ màng màng, có một lúc cô tỉnh dậy, vừa xuống xe tháy toàn người nước ngoài, còn chưa kịp nhìn rõ lại bị kẻ hung hãn đánh cho chô cái ngất đi.
Cổ cô đang đau dữ dội.
Lúc tỉnh lại cô cũng không dám mở mắt ra, giả bộ bất tỉnh.
Chuyện này là thế nào? Cô bị bắt cóc sao.
Bắt cóc một cô gái vẽ truyện tranh để làm gì, cô lại không có tiền. Tại sao lại trói cô, cô từ đầu đến cuối đều không hiểu.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy dường như mình đang ở trên thuyền, cô nghe được mấy tay ngoại quốc ngoài kia đang cạn ly chúc mừng, đặc biệt vui vẻ.
“ Có thể vượt biên ra đến đây là tốt rồi, đến hải phận quốc tế sẽ không phải lo lắng nữa, may là tất cả đều chuẩn bị tốt.”
“Đương nhiên là vậy rồi, cũng may là cấp trên nghĩ chu đáo, tắt tất cả hệ thống giám sát, nếu không chúng tôi làm sao có thể dễ dàng thoát ra được.”
“Cạn ly! Bây giờ anh em chúng tôi có thể nhận được một khoản kết xù rồi!”
“Chiếc thuyền này quá tuyệt vời, cái gì cũng có, ngày mai cập bến chúng tôi có thể chơi một trận đã đời!”
Bên ngoài bọn họ đang vui vẻ chúc mừng, mở party trong khoang thuyền, mở nhạc ồn ào.
Lại là du thuyền, mỗi lần cô lên du thuyền là đều có chuyện không tốt xảy ra.
Thời Tiểu Niệm bị ném vào một góc, cô có cảm giác những người đó đang ở cách xa cô, thỉnh thoảng hí mắt qua khe của kiểm tra cô.
Nơi này có thiết kế vô cùng sang trọng như trên một chiếc du thuyền của hoàng gia, rõ ràng đám người ngoài kia đang nhảy múa hỗn loạn, có người da vàng, có người da trắng, có người da đen… Rất đông.
Bọn họ rất vui vẻ chúc mừng, sau đó kéo những cô gái phục vụ người da trắng vào khiêu vũ nhảy múa, bàn tay liên tục sờ soạn lên xuống trên đường cong cơ thể các cô gái.
Cái cô gái phục vụ ra sức chống cự nhưng không dám phản kháng bọ họ, chỉ có thể để cho bọn họ mặc sức vui vẻ.
Những người này rốt cuộc là ai, bắt cô đi đâu.
Chẳng lẽ Mona đã ra tay?