Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô thấy buồn nôn muốn ói.
Cô cưỡng ép nhịn xuống, một khi bị nhìn thấu, bị đánh bị thương là việc nhỏ, làm Bảo Bảo trong bụng bị thương thì xong rồi.
Nhưng tình trạng buồn nôn không phải cô muốn nhịn là có thể nhịn, mấy phút đồng hồ sau --
“Ọe.”
Thời Tiểu Niệm quay đầu nôn đầy đất, thống khổ không chịu nổi, nhíu chặt đầu lông mày.
Những người đàn ông điên cuồng làm bậy kia, nhất thời đều nhìn phía cô ở bên trong góc, lúc hai mắt Tiểu Niệm sợ hãi nhìn vào bọn họ, thân thể co rụt.
“Oh, Shit! Đã tỉnh!”
Một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đẩy cô tiểu thư phục vụ bên cạnh ra, mặt bất mãn đi về phía cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm sợ hãi nhìn vào bọn họ, lại muốn tới đánh cô sao.
“Đừng.” Có người đi ra ngăn lại người nước ngoài, nhìn Tiểu Niệm nói: “Lúc này đều đã trên tàu du lịch, cô ta trốn không được nơi nào, cũng không thể gửi tin ra ngoài, không cần đánh cho bất tỉnh nữa.”
Vừa nôn qua, trong miệng Thời Tiểu Niệm vô cùng đắng chát, nghe nói như thế thì hơi thở phảo nhẹ nhõm.
Cô nhìn bọn họ đề phòng: “Rốt cuộc mấy người là ai? Muốn làm gì? Tôi không có tiền cho các người.”
“Tiền?” Nghe vậy, một đám đàn ông đứng trước mặt cô cười ha hả, “Đương nhiên chúng tôi biết cô không có tiền, chẳng qua thân thể của cô có giá trị là đủ rồi!”
Giá trị bản thân đáng tiền sao?
Thân thể của cô giá rất đáng tiền sao? Có lẽ trước kia là vậy, hiện tại cô đã bị ném bỏ rồi.
“Các người...”
Thời Tiểu Niệm còn muốn lên tiếng, một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt của cô: “Đủ rồi, tiểu thư, vấn đề của cô chúng tôi đều sẽ cự tuyệt trả lời, nếu như muốn trôi qua thoải mái mà nói, cũng không cần kháng cự, ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi phân phó, chúng tôi sẽ không tổn thương cô.”
“Các người muốn làm gì?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Gấp cái gì, đến nơi tự nhiên là cô sẽ biết.” Người đàn ông cười một tiếng, trực tiếp kéo cô từ chỗ ngồi lên, động tác cũng không dịu dàng.
Hai tay Thời Tiểu Niệm bị trói chặt lấy, bị hắn ta đẩy lên phía trước.
Người đàn ông đưa cô tiến vào một gian phòng ở trên tàu du lịch: “Tiểu thư, cô cứ ở lại đây, không nên có ý đồ không cần thiết, nếu không chúng tôi đánh cô bất tỉnh, mùi vị đó không dễ chịu, cô nói đúng không?”
Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền bị bọn họ đẩy vào gian phòng.
Gian phòng rất đẹp đẽ hoa lệ, không có một chút hạt bụi, còn có một cái giường lớn, cô đứng ở nơi đó, quay lưng đi đến phía trước hộc tủ, kéo ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo có kéo các thứ.
Những người này không đề phòng cô như thế, đã nói lên cô không thể nào chạy đi.
Thời Tiểu Niệm cầm kéo lên, cố cắt dây trói, cây kéo vạch lên trên da thịt cổ tay cô, chảy ra chút máu.
Cô đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy có mấy người đàn ông đang đứng ở bên ngoài, nhai kẹo cao su ở đó hưng phấn nói chuyện.
Nếu như cô lẻ loi một mình, có lẽ còn có thể liều một phen, chạy tới chỗ truyền tin trên tàu du lịch cầu cứu, nhưng bây giờ cô mang thai, động một tí là sẽ tổn thương đến Bảo Bảo.
Nên làm cái gì.
Thời Tiểu Niệm mở bọc khăn trong hộc tủ ra để lau máu, ngồi ở trên giường, hai con ngươi nhìn chằm chằm cổ tay mình, ảm đạm một hồi.
Nếu là lúc trước, nhất định Cung Âu sẽ tới tìm cô trước tiên.
Nhưng bây giờ, anh hẳn là cùng Mona ở chung một chỗ cả ngày, đâu có nghĩ tới người cũ như cô.
“. . .”
Thời Tiểu Niệm không nghĩ ra những người kia bắt mình là vì cái gì, cũng không biết giá trị bản thân đến cùng giá trị ở đâu.
Qua một thời gian, có một tiểu thư phục vụ ăn mặc sườn xám đi tới, phục vụ là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, mặc sườn xám có loại cảm giác hòa hợp.
“Cô muốn dùng bữa không?”
Tiểu thư phục vụ đi tới, trên tay bưng khay thức ăn, dùng Anh văn hỏi.
“. . .”
Thời Tiểu Niệm nhìn lại trên khay, chỉ thấy trên khay món ăn phong phú tinh xảo, có bò bít tết, có gan ngỗng, cũng có các loại bánh xốp nhìn qua không tệ.
Cho một con tin như cô ăn tốt vậy sao?
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía cô ta hỏi, “ Rốt cuộc mấy người là ai?”
Tiểu thư phục vụ đứng ở nơi đó, nhìn cô đồng tình, suy nghĩ một chút liền nhỏ giọng nói: “Tôi và người bên ngoài không phải đồng bọn, tôi chỉ là phục vụ trên chiếc tàu du lịch này, những người kia có thể là cướp, tôi cũng không biết.”
Thì ra là thế.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, sau đó cầu khẩn nhìn về phía cô: “Cô là người tốt, cô có thể cầu cứu giúp tôi không?”
Cô gái phục vụ lập tức lắc đầu như trống: “Không được, cả chiếc tàu du lịch của chúng tôi đều bị khống chế, bọn họ có rất nhiều người, chúng tôi đều không cầu cứu được, bọn họ nói đến lúc đó sẽ để chúng tôi xuống, sẽ không lấy mạng chúng tôi.”
Bọn họ không thể làm loạn.
Thì ra là như vậy.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cạnh giường, có chút nhụt chí đảo mắt.