Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 624: Chương 624: Chương 331: Tàu du lịch tiến về Anh quốc 2




“Cô nhanh ăn chút gì đi, nghe nói cô là phụ nữ có thai, bọn họ đặc biệt dặn dò chúng tôi không nên cho cô ăn đồ không tốt cho người phụ nữ có thai.” Cô gái phục vụ nói ra ý tốt.

Đám cướp kia còn biết cô là phụ nữ có thai? Còn cân nhắc vì cô sao?

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ đi đảo tròng mắt, sau đó nhìn về phía cô ta hỏi: “Vậy cô biết cái tàu du lịch này đến đâu không?”

“Chúng ta sẽ đến hòn đảo cách đó không xa, nghe nói còn có người tiếp ứng cho bọn họ.” Phục vụ nhỏ giọng nói, liếc nhìn vết thương trên tay của cô, đặc biệt đồng tình.

Suy nghĩ một chút, phục vụ nhìn ra cửa một chút lại nhỏ giọng nói thêm: “Chẳng qua tôi có nghe lén được bọn họ nói, hình như muốn dẫn cô đi Anh quốc.”

Anh quốc?

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, con ngươi ở trong hốc mắt chuyển động, cô rũ mắt nhìn đồ ăn trên bàn.

Cô nghĩ, cô biết là ai bắt cóc cô, cũng biết nguyên nhân bắt cóc cô rồi.

Sau khi biết những thứ này, Thời Tiểu Niệm hiểu ra sinh mệnh của mình và Bảo Bảo có thể được bảo hộ an toàn, cũng không có sợ hãi như vậy nữa.

Cô nên ăn một chút, nên đi ngủ.

Bời vì ở trên biển, lại thêm bệnh của cô còn không có hoàn toàn tốt, xóc nảy liên tục, cả ngày Thời Tiểu Niệm muốn nôn nhiều lần, nôn tới khó chịu sau lại ngã xuống giường mơ màng mà thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm cảm giác qua trọn vẹn mấy ngày mấy đêm, những người kia đưa cô không ngừng đổi tàu du lịch, đổi thuyền.

Thân thể cô không thoải mái lại một mực mơ mơ màng màng ngủ say.

Một lần tỉnh lại mới nhất, Thời Tiểu Niệm nhìn thấy gian phòng trước mắt không phải gian phòng trên thuyền, cả phòng là hình cung, diện tích rất lớn, Trang hoàng lịch sự tao nhã, không khí còn thoáng qua mùi thơm ngát nhàn nhạt, khiến cho tâm thần người ta thư sướng.

Nơi này là nơi nào?

Cô nằm ở trên giường trợn tròn mắt, từ trên giường ngồi xuống, nghi hoặc đánh giá bố trí gian phòng.

Cửa sổ rất nhỏ, nơi lớn như vậy mà cửa sổ nhỏ.

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giống như bầu trời màu lam ở nơi mà ngay cả tay của cô vươn ra có thể đụng tới, Thời Tiểu Niệm đứng bên cửa sổ nhìn xuống một cái, liền thấy một ban công hình vòng cung.

Lại nhìn ra bên ngoài, cũng là biển rộng mênh mông, nước biển cuồn cuộn màu trắng.

Đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là biển rộng cùng núi đá cách cô rất rất xa, xa đến liếc nhìn lại, cô liền cảm mình từ trên cao rơi xuống.

Cô không có chứng sợ độ cao, đều cảm thấy mình bị bức ra chứng sợ độ cao rồi.

Tim Thời Tiểu Niệm đập nhanh, không tự chủ được lui về sau một bước, cửa bị người từ ngoài mở ra, một người đàn ông nước ngoài tóc nâu đứng ở nơi đó, thấy cô nói: “ Cô đã tỉnh sao?”

Người đàn ông tóc nâu đồng tử nâu, tuổi cũng không khác Phong Đức là mấy, ăn mặc quần áo quản gia tiêu chuẩn, vô cùng lịch sự

“Nơi này là nơi nào?”

Vì sao phòng này cao như vậy.

“Tháp cao cạnh biển.” Người đàn ông tao nhã lễ độ đáp nói: “ Về sau Thời tiểu thư sẽ ở chỗ này dưỡng thai.”

Tháp cao cạnh biển?

Dưỡng thai, nói như vậy, hiện tại cô đã tới Anh quốc sao?

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn ông ta, sau đó nói: “ Tôi muốn gặp Cung phu nhân.”

Nghe vậy, người đàn ông kia sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm đã đoán ra là ai đưa cô đến nơi này, liền nói: “Phu nhân đang ở phía dưới, tôi mang cô tới.”

“Ông là?”

“Tôi là quản gia của Cung phu nhân, cô có thể gọi tôi là Charles.” Trên người Charles có một phong độ lễ nghi .

Điểm ấy rất giống Phong Đức.

Cũng phải, đều là quản gia Cung gia đi ra, đương nhiên giống nhau.

Nói xong, Charles quay người rời đi.

Thời Tiểu Niệm không còn cách nào, chỉ có thể theo ông đi xuống, giẫm lên bậc thang.

Nơi này hiển nhiên vì một phụ nữ có thai là cô bố trí, trên bậc thang phủ lên thảm lông thật dày, giày trên chân cô cũng được đổi chống trơn.

Từ cầu thang đi xuống một tầng, Charles mang cô đi vào chiếc thang máy cổ, mãi cho đến tầng chót.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra trước mặt Thời Tiểu Niệm.

Cô nhìn lại ra phía trước, chỉ thấy không ít bảo vể đứng ở nơi đó, từng người đứng chắp tay, mặt không biểu tình.

“Thời tiểu thư, mời tới bên này.”

Charles đẩy kính mắt, lễ phép mang Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài Tháp Cao.

Thời Tiểu Niệm đi ra được một đoạn đường, quay người ngửa đầu nhìn một cái, chỉ thấy tháp cao hình trụ làm cho người khác hoa mắt, vậy mà đưa cô lên trên tháp cao như thế dưỡng thai.

Trong mắt Thời Tiểu Niệm lướt qua một chút oán hận, sau đó cùng Charles đi lên phía trước.

Nơi xa, bảo vệ đứng ở bốn phía quan sát tình huống chung quanh, một thân ảnh xinh đẹp yểu điệu đứng trên vách đá, bà mặc một bộ váy dài màu xám, váy vẫn dài tới bên cạnh chiếc giày, lộ ra đường cong duyên dáng của bà.

Là La Kỳ.

Bà mang một chiếc mũ che nắng, vành nón có độ cong như sóng biển, tóc dài đã qua chải truốt tỉ mỉ, biển thổi góp lớn, mái tóc dài của bà cũng chỉ bay mấy sợi mà thôi.

Thời Tiểu Niệm nhìn qua bà, không thể phủ nhận, La Kỳ là một người phụ nữ ưu nhã cao quý.

Nước biển vỗ mỏm đá, gió thổi tới mát mẻ.

Thời Tiểu Niệm được quản gia Charles dẫn đầu đi về phía trước, khi đứng phía sau La kỳ, Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, kiềm chế phẫn nộ của mình, coi như lễ phép gọi bà: “Phu nhân.”

La Kỳ xoay người lại, nhìn về phía cô, trên gương mặt tuyệt sắc lộ ra nụ cười thân thiện: “Chào Thời tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta nhanh vậy mà đã gặp mặt.”

Giọng điệu này rất bình tĩnh hiền lành, giống như cô không phải là bị trói đến, mà chính là được khách khí mời tới.

“Phu nhân, mời bà cho tôi về nước, nơi này tôi không ở quen.”

Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, trên mặt trắng nõn không lộ vẻ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.