Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“. . .”
“Nơi này là một chỗ yên tĩnh, đến tín hiệu cũng không đặc biệt mạnh, cũng không có đám người hỗn loạn, không khí trong lành, là chỗ thích hợp nhất để dưỡng thai.”
Chỗ thích hợp nhất dưỡng thai.
Cũng là nói, nơi này vắng vẻ đến không có người đi qua, cô cũng không có biện pháp gì cầu cứu bên ngoài phải không?
Thủ đoạn Cung gia từ trước đến nay đủ hung ác với bỉ ổi.
“Cám ơn ý tốt của phu nhân, tôi về nước cũng có thể dưỡng thai.”
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói, rũ mắt nhìn nước biển dưới bờ đá mênh mông, quay người rời đi.
“Thời tiểu thư cũng là người thông minh, biết tôi là vì cái gì.” Tiếng nói dịu dàng của La Kỳ vang lên sau lưng cô: “Cô yên tâm, chỉ cần cô thuận lợi địa đứa bé, tôi sẽ để cô rời khỏi nơi này.”
“Con của tôi!”
Cuối cùng giọng Thời Tiểu Niệm tăng thêm trọng lượng, ngữ khí phẫn nộ.
Xem cô là cái gì, xem như công cụ sinh con sao?
“Cô và tôi đều biết, đó cũng là con của Cung Âu, tôi sẽ không bỏ mặc con của Cung gia lưu lạc bên ngoài.” La Kỳ nói ra, ngữ khí bịt kín một tầng uy nghiêm.
Từ lúc trên thuyền cô sắp bị đưa đến Anh quốc, cô đã biết là La Kỳ bắt mình, cũng hiểu vì Bảo Bảo trong bụng mình mà đến.
Khi chính tai nghe được mục đích, Thời Tiểu Niệm vẫn không chịu được, có phẫn uất, có chua xót.
“Đứa nhỏ này không phải của Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm đứng trong gió biển nói ra, tóc dài bị thổi có chút loạn, gần như che khuất nửa gương mặt.
“Mấy người đàn ông Thời Địch tìm đều là do tôi phái tới, bọn họ có làm gì sai với cô hay không, tôi cực kỳ rõ ràng.” La Kỳ cười dịu dàng một tiếng, đi về phía Thời Tiểu Niệm.
Không ai so với bà rõ ràng chuyện này hơn.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng: “Bà suy nghĩ nhiều, tôi không phải nói tới này chuyện, lúc ở một chỗ cùng Cung Âu, tôi còn bảo trì quan hệ với người đàn ông khác, người đàn ông của tôi không phải chỉ một mình Cung Âu.”
Đem chính mình giẫm vào trong bùn, cũng chỉ vì có thể bảo vệ hai Bảo Bảo.
Cô ích kỷ muốn có hai đứa bé.
La Kỳ đứng ở trước mặt cô, nghe nói như thế không khỏi nhíu mày, nhìn cô nói: “ Cô không cần vì hao tâm tổn trí rời đi nơi này, đúng cũng tốt, không phải cũng tốt, tôi sẽ lấy đứa bé trong bụng của cô xem như đứa con của Cung Âu mà cẩn thận chiếu cố, tất cả chỉ chờ đứa bé ra đời rồi nói.”
“Bà. . .”
Thời Tiểu Niệm không biết nên nói cái gì, La Kỳ đã đi về phía trước, từng bước đều là yểu điệu duyên dáng, “Tra Nhĩ Tư, mang Thời tiểu thư đi làm kiểm tra.”
“Thời tiểu thư, mời đi.”
Tra Nhĩ Tư đi đến bên cạnh Thời Tiểu Niệm, thân sĩ cúi người một cái.
Thời Tiểu Niệm đành phải đi về phía trước, nhìn chằm chằm bóng lưng La Kỳ, không thể làm gì.
Thời Tiểu Niệm bị mang vào một căn phòng ở trong tháp cao, bên trong có mấy bác sĩ đeo khẩu trang ngồi, La Kỳ giao Thời Tiểu Niệm cho bọn họ.
Kiểm tra gần một giờ, Thời Tiểu Niệm như tượng gỗ không có ý thức tự chủ, mặc cho bọn họ kiểm tra.
Cô ra khỏi phòng, lúc đi ra, chỉ thấy La Kỳ ngồi ở ghế dài bên ngoài tháp cao, nhìn nước biển phía xa, đôi tay mang găng tay màu trắng.
Có bác sĩ đã đứng ở đó báo cáo cho La Kỳ: “Khả năng ngồi thuyền khá dài, thân thể Thời tiểu thư có chút không thoải mái, dạ dày không tốt lắm, chẳng qua đứa trẻ rất khỏe mạnh, xin phu nhân yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi, tôi sẽ giao Thời tiểu thư cho mấy người chăm sóc, tôi cũng sẽ thỉnh thoảng đến thăm hỏi, cô ấy nếu có đau đầu nhức óc cái gì, tôi sẽ không vui.” La Kỳ ưu nhã ngồi ở chỗ đó, nói chuyện chậm rãi, rất có ý vị.
Thời Tiểu Niệm nghe nói cảm thấy buồn cười, người không biết còn tưởng rằng La Kỳ quan tâm cô rất nhiều.
“Được rồi, phu nhân.”
Bác sĩ đi xuống.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, La Kỳ mỉm cười nhìn về phía cô: “Lại đây ngồi đi, đừng nên đứng, ngồi thuyền lâu hẳn là thân thể của cô không chút dễ chịu.”
Thời Tiểu Niệm thấy bà như vậy, liền biết La Kỳ quyết định muốn giữ cô lại, khẽ nắm váy, sau đó tận lực bình ổn tâm tình nói: “Phu nhân, tôi cầu xin bà buông tha tôi, tương lai Cung Âu còn có những đứa bé khác, không quan tâm trong bụng của tôi.”
“Nếu như tôi là cô, tôi sẽ cao hứng.” La Kỳ nói: “Tôi sẽ để cho đứa bé trưởng thành trong hoàn cảnh tốt nhất của Cung gia, nó không thể được như con vợ cả, nhưng bất kể như thế nào, dù sao cũng tốt hơn đi theo cô.”
“. . .”
“Thời tiểu thư, cô cảm thấy lấy năng lực của mình so ra vượt được đứa trẻ ở Cung gia sao?” La Kỳ cười hỏi, từng câu từng chữ ôn hòa, không kích thích cô.
Vì đứa bé, La Kỳ có thể nhịn.
“Tôi có thể cho tình thương của mẹ, sợ là Cung gia không cho được.”
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nghiêm túc nói: “Phu nhân, bà cũng làm mẹ, làm sao đuổi cùng giết tận như thế.”
Sắc mặt La Kỳ biến đổi: “Thời tiểu thư, tôi hi vọng trong miệng của cô sẽ không xuất hiện cái chữ đuổi cùng giết tận này nữa, rất không có giáo dưỡng. Tôi nói, chỉ cần đứa trẻ bình an sinh ra, tôi sẽ để cho cô rời đi, tuyệt đối không muốn mạng của cô.”
“Bà mang đứa trẻ tôi mười tháng mang thai đi, không phải muốn mạng của tôi sao?”