Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 626: Chương 626: Chương 332: Bị ép ở tháp cao dưỡng thai 2




Thời Tiểu Niệm hỏi lại, sắc mặt băng lãnh, không chút hèn mọn.

“Cô có thể nghĩ như vậy, đứa trẻ có thể có cuộc sống tốt hơn ở Cung gia, dùng lời trong nước mà nói là kim bọc ngọc tỳ, sao trăng vây quanh, không phải sao?” La Kỳ nói ra.

“Đem lời xảo biện hoa lệ ưu mỹ là có thể che giấy chuyện đoạt con sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại, trong mắt có tức giận.

“. . .”

La Kỳ bị cô phản kích sắc mặt rất khó nhìn.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó tiếp tục nói: “ Cung phu nhân, Cung gia các người không thể ép người quá đáng!”

Dựa vào cái gì nói đoạt liền đoạt.

Lúc trước muốn huy đi sự trong sạch của cô, để hiện tại Cung Âu cũng chưa từng tin tưởng cô trong sạch, hiện tại cô mang thai, lại muốn tới đoạt đứa trẻ.

Bọn họ là cướp sao, cái gì đều là bọn họ định đoạt.

Vậy cô là gì, cô cũng là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình, dựa vào cái gì mà cô lần lượt bị người Cung gia quyết định.

Sắc mặt La Kỳ càng thấy khó coi, từ trên ghế dài màu trắng đứng lên: “Thời tiểu thư, xem ra chúng ta nói chuyện cũng sẽ không được bất kỳ đáp án tốt đẹp, cô ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, toàn bộ bờ biển cô đều có thể ra vào, duy trì một phần tâm tình tốt đẹp.”

Nói xong, La Kỳ xoay người.

“Bà không sợ tôi ngọc đá cùng vỡ sao?” Thời Tiểu Niệm giận hỏi.

Chân mày La Kỳ nhíu thật sâu, Thời Tiểu Niệm này đúng là không biết tốt xấu, bà không quay người, chỉ nói: “Mới vừa rồi Thời tiểu thư còn cùng tôi thảo luận tình thương của mẹ, nay cô muốn ôm đứa trẻ cùng chết, đây chính là cái mà cô gọi tình thương của mẹ sao?”

“. . .”

Thời Tiểu Niệm nói không ra lời, một đôi mắt đen trắng rõ ràng chỉ còn lại có phẫn nộ.

“Nếu như cô thật sự làm vậy, tôi sẽ cho người khóa cô ở trên giường, hai mươi bốn giờ nhìn chằm chằm vào cô, cô không tự sát được, đứa nhỏ này vẫn phải sinh.” La Kỳ lạnh lùng nói, sắt mặt khó coi, chuyển mắt nhìn về phía Charles: “Charles! ông ở lại chiếu cố cuộc sống thường ngày của Thời tiểu thư, những người khác tôi không yên lòng.”

“Vâng, phu nhân.”

Charles cung kính cúi đầu.

Lúc này mới La Kỳ mới quay người rời đi, mấy người hầu nữ, bảo vệ chậm rãi theo sát bà rời đi.

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, hơi tuyệt vọng nhìn La Kỳ rời đi, bàn tay chậm rãi phủ lên bụng mình, thống khổ trong ánh mắt.

Trước kia là Cung Âu khống chế tự do của cô, hiện tại, lại đổi thành Cung phu nhân khống chế tự do của cô.

Là cô kiếp trước mắc nợ Cung gia bọn họ sao? Đời này lại phải như thế.

Cô nên làm như thế nào?.

Cô thật sự không muốn đưa đứa trẻ trong bụng cho Cung gia, cô hận Cung gia, hận mẹ con Cung gia, thống hận phát ra từ đáy lòng.

. . .

Chuyện cướp người ở bệnh viện xảy ra sau hai ngày.

Tại thành phố S trong nước vẫn luôn phồn hoa cường thịnh, cao ốc như rừng, tất cả đều bình thường không có gì khác biệt.

Không khí tốt nhất ở thành phố S thuộc về tòa thành đế quốc thần bí, chỗ sâu trong rừng xanh biếc, tòa thành nguy nga không tầm thường, to lớn nguy nga.

Phía trong tòa thành có một cỗ hơi thở tĩnh mịch kiềm chế.

Tốp năm tốp ba đám người hầu đi đường cũng không dám phát ra âm thanh, đầu vẫn một mực cúi thấp, không phải trực ban cũng không dám đi lại trong đại sảnh tòa thành.

Đi vào cửa lớn tòa, một mảnh hỗn độn.

Phong Đức đứng trong đại sảnh không khí ngột ngạt, chỉ huy người đem đồ dùng đập hư trong nhà chuyển hết ra ngoài, sau đó đem đồ dùng giống như đúc ở trong nhà đưa vào.

Đám người làm đến dọn nhà cũng không dám phát ra tiếng vang, dù chủ nhân của bọn họ ở bên trên lầu, có tiếng vang cũng không nghe được, nhưng cũng không dám.

Lầu ba.

Một thân ảnh cao lớn ngồi trên ban công, lưng thẳng dựa vào cây cột, hai chân vắt trên lan can.

Một đầu tóc ngắn lộn xộn không thể chịu nổi, giữa lông mày mang theo mỏi mệt, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, hít thở không khí trên không, nhìn xuống độ cao lảo đảo muốn ngã phía dưới, cảm thấy không khỏi thoải mái.

Đến hơi thở cũng giống như thông thuận hơn mấy phần.

Bỗng dưng, Cung Âu co hai chân lại, hai tay thon dài ôm chặt lấy chân của mình, núp ở bên cạnh cây cột, chậm rãi cúi đầu xuống, trong mắt hoàn toàn u ám và bối rối.

Phong Đức đi tới liền thấy Cung Âu như vậy, co chính mình lại thành đống, như đứa trẻ bị người vứt bỏ. . .

“Thiếu gia.”

Phong Đức đi qua.

Nghe được tiếng, Cung Âu lập tức quay đầu, hai mắt kích động nhìn về phía ông, có bối rối cũng có chút vội vàng: “Thế nào? Có phải có tin tức của Thời Tiểu Niệm hay không, cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu?”

Phong Đức nhìn thấy sắc mặt Cung Âu tiều tụy không khỏi nhíu mày.

Cho tới bây giờ ông chưa thấy qua thiếu gia như vậy, thiếu gia trước kia chưa từng có bộ dạng bối rối này, cả người giống như rối loạn, ánh mắt lấp lóe, trong mắt đều là tơ máu.

“Không có.”

Phong Dức lắc đầu, than thở nói: “Là Mona tiểu thư, tôi cảm thấy trạng thái tinh thần trước mắt của cô ấy không thích hợp nhận thêm tra hỏi, tôi nghĩ, hẳn không phải Mona tiểu thư bắt Thời tiểu thư.”

Từ khi Thời tiểu thư xảy ra chuyện, thiếu gia đã bắt Mona, khảo tra các loại, không cho cô ta ngủ, không cho cô ta ăn cơm, cứ như vậy giày vò cô ta, muốn cô ta giao tung tích Thời tiểu thư.

Mona tiểu thư là một đại tiểu thư kiêu ngạo, hiện tại bị còng tra hỏi tinh thần hoảng hốt, mỗi ngày trong miệng lẩm bẩm chỉ có một câu: Tôi muốn gặp Cung Âu, tôi không có bắt Thời Tiểu Niệm.

Không phải Phong Đức nói chuyện vì Mona, nếu Lancaster biết chuyện này, tất nhiên giữa hai quý tộc đại náo một trận.

Thiếu gia giống như bây giờ đối với mấy cái quan hệ này hoàn toàn không cân nhắc, chỉ liều mạng bức chết Mona.

“Không phải cô ta thì còn có ai?” Cung Âu điên cuồng quát, mắt lộ ra dữ tợn: “Tôi bắt cô ta, cô ta sợ, cô ta không dám giao Thời Tiểu Niệm ra! Nhất định là cô ta!”

“Thiếu gia. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.