Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 627: Chương 627: Chương 333: Cuối cùng Cung Âu cũng tỉnh táo 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Phong Đức”

Cung Âu bắt lấy cổ áo Phong Đức, kéo đến trước mặt mình, đôi đồng tử sâu hút nhìn chằm chằm ông: “Ông nói, cô ta có thể đã giết Thời Tiểu Niệm, phanh thây rồi vứt xác hay không?”

“Không đâu, thiếu gia, cậu bình tĩnh một chút.” Nếu như Mona tiểu thư đã bắt Thời tiểu thư, lúc này nên lấy ra làm lợi thế, có thể Mona thật sự không biết Thời tiểu thư ở nơi nào.

“Nhất định là cô ta giết Thời Tiểu Niệm, Phong Đức, cô ta giết Thời Tiểu Niệm, cho nên hiện tại không thể giao ra.” Cung Âu gào lên, giọng nói run rẩy, mang theo sợ hãi không có cách nào che giấu, siết chặt cổ áo Phong Đức.

Thời Tiểu Niệm chết rồi, vậy anh làm sao bây giờ

Phong Đức ngơ ngác nhìn Cung Âu ở trước mắt, thiếu gia hoàn toàn rối loạn rồi, còn không có tra rõ ràng thế mà lại nhất định cho Thời tiểu thư bị hại, cái chuyện như này trước kia chưa từng xảy ra.

Thời tiểu thư bị bắt, là đả kích lớn với thiếu gia như vậy.

Giống như thiếu gia cũng bị cướp đi lý trí, đổi lại thiếu gia bình thường, nhất định có thể nghĩ đến không phải Mona tiểu thư làm, nhưng bây giờ.

Thiếu gia vốn là một người có tính cố chấp, cảm xúc lại không ổn định như thế, Phong Đức rất lo lắng.

Phong Đức dùng sức cố gỡ cổ áo của mình khỏi tay Cung Âu, đứng ở một chỗ lo âu nói: “Thiếu gia, cậu cần nghỉ ngơi thật tốt, như vậy đi, tôi để nhà bếp chuẩn bị cho cậu ăn chút gì đó.”

Chuyện xảy ra ba ngày, thiếu gia lại không có chợp mắt, ngoại trừ uống nước càng chưa ăn qua thứ gì.

Nếu tiếp tục như thế, Thời tiểu thư không chết, thiếu gia ngã xuống trước.

“Tôi không ăn” Cung Âu dùng sức đẩy ông một cái, hai mắt vằn lên tia máu: “Không tìm thấy Thời Tiểu Niệm, cái gì tôi cũng không ăn.”

“Thiếu gia, cậu tin tôi đi, Thời tiểu thư có tướng người hiền, chắc chắn sẽ không có việc gì.” Phong Đức liên tục cam đoan với anh.

Nghe vậy, Cung Âu trừng mắt nhìn về phía ông, nhìn thấy trong mắt của ông có sự khẳng định, cảm xúc ở giữa lông mày không còn cực đoan nữa.

Đúng.

Thời Tiểu Niệm sẽ không chết.

Cô trải qua nhiều chuyện như vậy cũng không chết, cô sẽ không dễ dàng chết như vậy, sẽ không.

“Tôi đi tìm cô ấy!”

Anh muốn đi tìm Thời Tiểu Niệm.

Anh muốn tìm cô, cô đang chờ anh, cô đang chờ anh nghĩ cách cứu.

“Thiếu gia!”

Cung Âu nhanh chóng rời đi, mãi cho đến khi vào thư phòng, anh dùng sức đẩy cửa ra, ngồi trước bàn sách có cạnh hình cung.

Ở trên màn hình vi tính trên bàn đều là hình ảnh theo dõi.

Có bệnh viện.

Cũng có hình ảnh theo dõi của thành phố được khôi phục.

Cung Âu ngồi trước máy tính, đôi tay thon dài gõ phím cực nhanh, chia màn hình vi tính ra làm bốn khung hình ảnh, đôi mắt mở lớn quan sát, hi vọng từ trong tìm ra dấu vết.

Nhưng anh tìm không thấy.

Cái gì anh cũng không tìm thấy, anh chỉ thấy Thời Tiểu Niệm bị người bắt đi, anh không tìm thấy một chút manh mối.

Cảm thất thất bại đánh mạnh vào người Cung Âu, anh chưa từng có cảm giác thất bại như vậy.

Thời Tiểu Niệm mất tích.

Ba ngày

Ròng rã ba ngày anh lại đều không làm gì được

Hai mắt Cung Âu dữ tợn nhìn trừng trừng vào màn hình, không ngừng nhìn đi nhìn lại hình anh mà Thời Tiểu Niệm bị bắt, trong đầu đều là hình ảnh mà cô ngất đi.

Lồng ngực đau như cắt.

Cái gì anh cũng không làm được, anh không tìm thấy cô, anh đến cô sống hay chất cũng không biết. Anh nên làm cái gì, Thời Tiểu Niệm đang chờ anh, nhất định anh phải tìm được cô, nhất định phải tìm được, nhưng cái gì anh cũng không nhìn ra.

Cung Âu thống khổ nắm tóc, vẫn là không thể tìm thấy một chút manh mối, trong người giống như tụ một đám lửa, hừng hực như muốn nổ tung, anh cầm bàn phím lên vứt mạnh xuống đất.

Anh từ chỗ ngồi đứng dậy, quay người đi tới một phương hướng khác.

Phong Đức bưng bàn ăn đến, thấy thế vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Cung Âu đi tới căn phòng phát hiện nói dối.

Cung Âu nặng nề đẩy cửa ra.

Trong phòng lớn như thế, Mona tê liệt nằm ở trên ghế phát hiện nói dối, trên mặt đều là bi thương tuyệt vọng, bộ dạng có vẻ teo hóp, sắc mặt tái nhợt, mất nước nghiêm trọng, không có một chút sức lực, không có một chút hào quanh long lạnh của đại tiểu thư.

Mấy bảo vệ đứng ở một bên, vẫn còn tra hỏi Mona: “Cô bắt Thời tiểu thư đi đâu, chỉ cần cô nói ra, Cung tiên sinh sẽ thả cô ra.”

Lời vẫn chưa xong, thấy Cung Âu đến, đám bảo vệ liền dừng việc tra hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.