Phong Đức nhìn Cung Âu mang khí thế hung ác xông vào, thầm nghĩ trong lòng không tốt, nhưng đã không kịp ngăn cản, Cung Âu bước đến, một tay nhấc Mona từ trên ghế phát hiện nói dối, trừng mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Người phụ nữ dụng ý khó dò như cô, nói, cô bắt Thời Tiểu Niệm đi nơi nào rồi “
Mona bị anh bắt lại, không có sức lực phản kháng chút nào, nhìn vào mặt anh, nước mắt Mona lập tức tràn ra: “Em không có bắt cóc cô ta. Cung Âu, anh phải tin em.”
Giọng của cô ta vô cùng khàn đặc.
“Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm này” Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô ta: “Tôi muốn cô nói, Thời Tiểu Niệm ở nơi nào, nói đi “
Bị chính người đàn ông mình yêu chất vấn, ba ngày qua cô ta đã không thể ngủ, ăn cũng không thể ăn, loại cảm giác này quá khó chịu rồi.
Mona bi thương nhìn anh: “Cung Âu, anh đối với em như vậy, không sợ gia tộc Lancaster sao?”
Cô ta là một đại tiểu thư, lúc nào thì nhận vũ nhục như vậy.
Cô ta còn chưa có làm gì với Thời Tiểu Niệm, đã như vậy, nếu cô ta thật sự bắt Thời Tiểu Niệm, Cung Âu có thể giết chết cô ta.
“Lancaster?” Cung Âu cười một tiếng, hai mắt ác độc, tràn ngập sát khí, cắn răng nói: “Tôi cho cô biết Mona, Thời Tiểu Niệm có gì không hay xảy ra, tôi liền cắt từng miếng từng miếng da thịt của cô ra cho chó tôi ăn, cho cô nhìn thấy thịt của mình bị chó ăn lấy từng miếng”
Giọng nói của anh lạnh lẽo đến đáng sợ, cả người giống như ma quỷ.
Mona bị anh dùng lời ác độc âm trầm như vậy hù dọa, bi thương mà sợ hãi nhìn anh.
Cô nghĩ, chuyện như vậy anh thật sự sẽ làm được, anh thật đáng sợ.
“Em không, em không có!” Mona dùng hết sức lực liều mạng lắc đầu: “Em thật sự không có bắt cô ta, Cung Âu, anh tin tưởng em đi, em không có!”
Cô ta là bác sĩ tâm lý, cô ta biết Cung Âu có tình cảm sâu với Thời Tiểu Niệm, cô ta sẽ không ngu đến mức ở thời điểm này mà động thủ.
“Tôi không chờ được thời gian dài như vậy, tốt nhất cô nên câu nguyện là Thời Tiểu Niệm bình an trở về cho tôi, mười ngày, trong vòng mười ngày tôi không đợi được Thời Tiểu Niệm về, tôi sẽ giết cô “
Cung Âu cực kỳ giận dữ nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, ném mạnh cô ta lên ghế phát hiện nói dối.
“Bịch!”
Mona bị ném mạnh trở về, cảm giác toàn bộ thân thể của mình bị ném cho tan từng mảnh.
Anh đến mức đó sao, vì Thời Tiểu Niệm mất tích mà tra tấn cô ta thành dạng này
Anh dựa vào cái gì.
Cô ta yêu anh không thể ít hơn Thời Tiểu Niệm, cô ta yêu anh còn dài hơn, tại sao có thể làm vậy với cô ta, tại sao có thể?
Quát Mona xong, Cung Âu quay người rời đi.
Phong Đức gọi cũng không được, chỉ có thể theo anh rời đi, trên tay còn bưng đồ ăn: “Thiếu gia, cậu ăn một chút gì đi, nếu không như vậy sẽ đổ.”
“Cút!”
Cung Âu điên cuồng quát lên.
Anh trở lại phòng ngủ, ánh nắng từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, anh trừng mắt nhìn về phía đàn dương cầm, không còn có một bóng dáng mảnh khảnh ngồi trước dương cầm, dùng hai ngón tay đánh ra lúc nào cũng nhớ nhung.
Đánh dù đứt quãng, cũng rất dễ nghe.
Trên giường lớn trống rỗng, không có người anh thích ngồi ở trên giường, mỉm cười nhìn anh nói: “Cung Âu, mau tới đây, nghe một chút xem hôm nay em học tiếng Pháp thế nào.”
Không có.
Không có cái gì.
Cung Âu trừng mắt nhìn mỗi ngõ ngách trong phòng, mỗi một giây thần kinh trong thân thể đều căng thẳng, để anh thống khổ không chịu nổi.
Anh đứng ở cạnh đàn dương cầm, người chậm rãi dựa vào dương cầm trượt xuống, ngồi dưới đất, vẻ mặt vô cùng suy sút.
Thời Tiểu Niệm, em trở về đi.
“Anh không nghi ngờ, em trở về đi.” Cung Âu dựa lưng vào đàn dương cầm, gương mặt chỉ trong ba ngày đã lóm hẳn xuống, giọng nói âm ỉ thốt ra.
Trở về đi.
Cái gì anh cũng không còn muốn biết, mặc kệ dung mạo của cô giống ai, mặc kệ thân thế của cô như thế nào, mặc kệ ai muốn mạng của cô, anh chỉ cần cô ở bên người.
Chỉ cần có cô là đủ rồi.
Anh sẽ không bao giờ tổn thương cô, sẽ không bao giờ.
Anh sai rồi, Thời Tiểu Niệm.
Phong Đức đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào, chỉ thấy Cung Âu ngồi dưới đất, thân hình càng ngày lộ ra gầy gò.
Như vậy đã ba ngày rồi, thiếu gia đến nước cũng uống rất ít, cứ tiếp tục như thế sợ là cũng sẽ mất nước.
Thiếu gia cố chấp thì ai cũng nói không nghe.
Trước kia có đại thiếu gia, sau có Thời tiểu thư, hiện tại hai người kia một chết một mất tích, ai cũng không khuyên được thiếu gia.
Phong Đức im ắng thở dài, quay người rời đi.
Cung Âu dựa vào đàn dương cầm, trong mắt một mảnh mê mang, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, lông mi thật dài mở khẽ, che khuất ánh mắt của anh.
Suy nghĩ có chút hoảng hốt.
Không biết có phải thân thể như là dây cung kéo căng đến không có bất kỳ co dãn gì, kéo căng đến chết lặng, hốt hoảng, Cung Âu từ từ nhắm mắt lâm vào giấc ngủ.
“Cung Âu, đồ cố chấp anh, vì cái gì còn chưa tới tìm em, anh nói sẽ tốt với em, kỳ thật anh chưa từng dịu dàng qua với em”
Một tiếng tức giận vang lên ở bên tai anh.
Là Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu ngồi dưới đất, mệt mỏi không mở đôi mắt ra được, giọng nói khàn khàn phát ra: “Xin lỗi, Tiểu Niệm, anh sai rồi, anh sai rồi.”
Anh biết sai rồi.
Anh không nên đẩy cô ra, không nên để cho cô thương tâm.
“Anh sai anh sai vì cái gì không đi tìm em mà còn ở đây ngủ, ai muốn anh dùng sự suy sút và vô dụng này đi tìm chứng cớ, tìm em ở đâu?”
Giọng Thời Tiểu Niệm ghé vào lỗ tai anh, càng không ngừng mắng, giọng nói của cô rất dịu dàng, nhưng khi mắng người không phải không có độ mạnh.
“Anh không tìm thấy, thật xin lỗi.”
Cung Âu nhỏ giọng nói ra, mang theo áy náy.
“Em không muốn nghe cái từ có lỗi với em, Cung Âu mau tỉnh cho em, anh mà tiếp tục như thế, em bị người ta giết cũng là anh làm hại, em chết cũng một mực nguyền rủa anh, nhanh tỉnh lại có nghe hay không, nhanh đi tìm em”
Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mắng anh, hung dữ không giống phụ nữ.
Lỗ tai Cung Âu đột nhiên tê rần, đau đến anh tỉnh lại, anh mở to mắt, nhìn thấy phòng ngủ trống không, đưa tay ra sờ lỗ tai, lỗ tai nóng đến như muốn bốc cháy.
Vừa rồi những tiếng đó là mơ sao
Ánh mắt anh đột nhiên không có đục ngầu giống như trước đó, mà chính là đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
Khẩn trương cùng suy sút cũng vô dụng, anh còn không tỉnh táo, cô sẽ bị giết.
Cung Âu ngồi dưới đất, bình tĩnh nhìn trước mắt, cả người giống như đột nhiên tỉnh táo, ánh mắt thâm thúy cơ trí, người từ dưới đất đứng lên, đẩy cửa ra ngoài.