Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Phong Đức liền đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy anh liền cúi đầu: “Thiếu gia, cậu ít nhiều ít gì vẫn ăn chút đi”
Biết sẽ bị mắng, Phong Đức vẫn lên tiếng nói.
Cung Âu đứng ở nơi đó, một đôi chứa đầy tơ máu, con ngươi cũng đã không còn bối rối, tiếng nói khàn khàn mà trầm ổn: “Mang vào thư phòng cho tôi ăn.”
“Thiếu gia, cậu như vậy thân thể không được, nếu như bị...”
Phong Đức chuẩn bị thuyết phục phân nửa, bỗng nhiên ngây người, kinh ngạc nhìn Cung Âu, không kịp phản ứng.
Đồng ý ăn cơm
Cung Âu không để ý đến ông, đi thẳng tới thư phòng.
Phong Đức ngơ ngác đứng ở nơi đó, bỗng nhiên nghe được tiếng Cung Âu truyền đến: “Thả Mona về ngủ đi, không cần thẩm vấn, nhưng trông cô ta, đừng để cô ta có bất kỳ hành động làm loạn.”
Đây là cuối cùng Thiếu gia đã nghĩ thông suốt
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức mừng rỡ nói, sau đó nhẹ nhàng thở ra, thiếu gia giống như đột nhiên bình thường.
Lúc nãy mới trong phòng ngủ ngây người một lúc, làm sao lại đột nhiên biến bình thường rồi.
Cung Âu đi vào thư phòng, lắp một cái bàn phím cho máy tính, ngón tay thon dài gõ lên bên trên, xuất hiện từng đoạn video theo dõi.
Bao quát giám sát trong khu trước đó.
Ánh mắt Cung Âu sắc bén mà nhìn chằm chằm vào màn hình, phát hiện tại cái đêm sấm chớp đó, sau khi anh ôm Thời Tiểu Niệm đi ra, ngay sau đó có một nhóm người cũng đi theo ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng mà họ rời đi.
Thì ra trong đêm đó, Thời Tiểu Niệm đã bị để mắt tới rồi.
Cung Âu dùng Software quét một chút.
Là cùng nhóm người bắt cóc ở trong bệnh viện, trong đó mấy kẻ đều là gương mặt của người nước ngoài, từ bước đi hình dáng hay các phương diện khác thì thấy tuyệt đối là người lão luyện, hoàn toàn không thua với những bảo vệ anh mời từ chỗ chợ đen.
Những người kia không phải bọn bắt cóc bình thường.
Bọn bắt cóc bình thường sẽ đòi tiền của Cung Âu, không làm được cẩn thận như thế, càng ba ngày rồi còn không có gọi điện thoại.
Những người này là được thuê tới, những người bình thường sẽ không mời nổi người có thân thủ như vậy.
Bối cảnh đối phương tuyệt đối không thể coi thường.
Không phải Mona.
Có thể có quan hệ dính líu tới Thời Tiểu Niệm cũng chỉ còn lại có hai nhà thôi, một nhà là người nhà cô, một nhà cũng là Cung gia, trừ cái đó ra, cũng không có người có thể động đến được cô.
“Cốc cốc.”
Cửa được gõ lịch sự hai lần.
Phong Đức bưng đồ ăn tới, đặt thức ăn nóng hổi lên trên bàn sách.
Cung Âu nhìn cũng không nhìn, liền sờ lấy một cái bát, cầm đũa bắt đầu cho cơm vào miệng, tiếp tục thâm trầm nhìn chằm chằm vào màn hình, về phần đồ ăn tỏng bát là gì, anh đều không thấy.
“…”
Phong Đức thấy Cung Âu ăn được một phần cơm trắng, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, chịu ăn cơm là tốt.
“Thiếu gia, chúng ta cùng cảnh sát đã kiểm tra hết các sân bay, nhà ga, bến xe, tàu hỏa, về thời gian kiểm tra có thể cần chút thời gian.” Phong Đức báo cáo với Cung Âu.
“Chờ bọn họ điều tra ra, Thời Tiểu Niệm đã chết mấy lần rồi.” Cung Âu lạnh lùng nói, tiếp tục đưa cơm vào trong miệng, lấp đầy dạ dày.
Anh vốn không tin hiệu suất làm việc của người khác, chỉ tin chính mình.
“Thiếu gia, cậu ăn chút đồ ăn đi.”
Cung Âu như không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm, càn quét sạch sẽ cơm trắng, sau đó bỏ về, lại trực tiếp cầm lấy một đĩa đồ ăn ăn tiếp.
Đồ ăn đều phải ăn cùng với cơm, thiếu gia đây là cơm với cơm, đồ ăn với đồ ăn, không chê mặn sao
Phong Đức yên lặng nhìn thấy.
Cung Âu giống như cũng không có chút vị giác, giải quyết đồ ăn sạch sẽ, sau đó gác đũa, cầm khăn lau sạch môi mỏng, mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình.
Từ phương diện nào đó bắt đầu điều tra.
Điện thoại di động Phong Đức bỗng nhiên rung lên, ông lấy điện thoại di động ra, mừng rỡ nói: “Thiếu gia, tra được một chút đầu mối, ngày đó tại Phong Giang Khẩu có một thuyền từng ra biển, lúc bị kiểm tra, thì mặt của người lái tàu lộ vẻ khẩn trương, có khả năng bọn bắt cóc mang theo Thời tiểu thư lên thuyền này.”
Thuyền
Ngồi thuyền đi.
Ánh mắt Cung Âu sâu hơn, đứng dậy từ trước bàn sách, tay cầm âu phục ở bên rồi đi ra ngoài: “Điều tra, nghiêm hỏi người lái tàu, lại đi kiểm tra đám xe xung quanh một chút, khẳng định bọn họ sẽ bỏ lại xe.”
Có lẽ trên xe còn có dấu vết để lại.
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức gật đầu, theo sau lưng anh.
Nhìn vào bóng lưng Cung Âu, Phong Đức không thể nhịn được lộ ra nụ cười vui mừng, tinh thần sa sút ba ngày, cuối cùng thiếu gia sống lại, ông nghĩ, chỉ cần thiếu gia chịu đi suy nghĩ, đương nhiên là Thời tiểu thư không có việc gì.
Trên mặt Cung Âu không lộ vẻ gì, lạnh lùng như băng, dậm chân đi về phía trước, ngoài miệng còn nói:“ Ông phái người đi qua theo dõi hai nhà cho tôi.”
“Thiếu gia phân phó.”
Phong Đức cúi đầu, hai nhà nào ạ.
“Một là Cung gia.” Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
“Cung gia ở Anh” Phong Đức nhất thời ngây người, muốn giám thị gia đình của mình, thiếu gia đang nghĩ gì vậy, Phong Đức giật mình, chợt nhớ tới một chuyện, thuận miệng nói: “Nói tới Cung gia, hai ngày này tôi lại nghe được một việc.”
“Cái gì?”
Cung Âu trầm giọng hỏi, tiếp tục đi về phía trước, anh muốn đích thân tiến đến hỏi người lái tàu.
“Cũng không có việc lớn gì, chỉ là lão gia phu nhân chuẩn bị du lịch, nhưng đã chuẩn bị xong, nghe nói phu nhân không muốn đi nữa.” Phong Đức nói ra.
Cảm thấy kỳ lạ bởi vì ở trong quý tộc có ít xã giao, tăng thêm lão gia cũng có trại rượu của mình, đua ngựa, công việc quặng mỏ cần làm.
Bời vì có thể dành ra thời gian du lịch không dễ, bình thường phu nhân và ông chủ rất bận rộn, nay lại có thời gian, bỗng không đi có chút không hợp lẽ.
Phong Đức biết vậy Cung Âu cũng biết.