Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mời mọi người lui về sau một chút, ở đây có phụ nữ có thai.”
Thời Tiểu Niệm gấp đến độ lớn tiếng nói, thanh âm sắc bén hơn thường, vững vàng bảo vệ Hạ Vũ, cánh tay và phần lưng bị đánh chừng mấy lần.
Hạ Vũ vốn đang tốt, vừa nghe đến chữ Mona lập tức nhạy cảm, vì vậy đưa tay cầm micro nói: “Tiểu Niệm không muốn nói vậy tôi nói thay cô ấy. Cô ấy cũng không biết tại sao Cung tiên sinh nói những lời đó với truyền thông, hẳn Cung tiên sinh chẳng qua muốn cảm ơn Tiểu Niệm tặng cho linh cảm. Họ đã rất lâu không gặp, tình cảm của Tiểu Niệm đối với Cung tiên sinh chỉ còn thái độ chúc phúc.”
Hào phóng mà, ai không biết hào phóng.
Cũng không thế thua người phụ nữ Mona đó.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ nhìn cô cười giảo hoạt, cảm giác tự hào khi làm việc tốt, Thời Tiểu Niệm không thể cản được.
“Nói vậy, Cung tiên sinh đột nhiên nhắc đến Thời tiểu thư, không có chút ý nghĩa đặc biệt nào sao? Hai người rất lâu không thấy là bao lâu? Là lừa dối vị hôn thê để nối lại tình xưa sao?” Các kí giả vẫn đeo sát không tha.
Nhưng thật ra tin tức của Cung Âu không thể tùy tiện đuổi theo, nhưng lần này nghe nói có liên quan đến cấp trên, không nhận được lệnh cấm trả lời của N.E, nên lên tới đài truyền hình lớn, xuống đến báo chí cũng sốt sắng tìm tin tức.
Nhân vật như Cung Âu không thể tùy tiện moi móc, nhưng Thời Tiểu Niệm thì có thể.
“Mời các người rời đi, tôi không có gì đáng nói.”
Thời Tiểu Niệm thành phụ tá của Hạ Vũ, liều mạng thay cô ngăn những kí giả kia.
“Rất lâu chính là rất lâu, không có ý nghĩa đặc biệt, Tiểu Niệm đã có tình yêu mới, cho nên căn bản không có chuyện nối lại tình xưa này.” Hạ Vũ cầm micro lớn tiếng nói, bộ dáng danh chánh ngôn thuận.
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn cô ta.
Dứt lời, các kí giả rối loạn.
Nếu không phải anh Lý kịp thời dẫn nhân viên đến cứu các cô, Thời Tiểu Niệm nhất định sẽ bị đám kí giả đeo bám đến chết.
Trong phòng họp, một đám người ngồi trước bàn hội nghị.
Hạ Vũ đứng một bên kích động nói: “Đám kí giả kia thật là phiền, rõ ràng là Cung tiên sinh nói mà, nói thật giống như Tiểu Niệm đi làm tiểu tam, buồn cười.”
Hạ Vũ rất bất bình vì Thời Tiểu Niệm.
Trên bàn hội nghị, mấy cái điện thoại cũng không ngừng rung, mỗi điện thoại đều hiện lên tin tức có tựa đề: “Bạn gái trước Cung Âu thừa nhận có tình yêu mới, đã thoát khỏi tình xưa. Cung Âu chính miệng nói bạn gái trước vĩnh viễn là nữ thần linh cảm của mình.”
Thời tiểu Niệm ngồi đó, hai tay chống trán, đầu đau đớn không dứt, điện thoại của cô cũng đang rung, cô không tiếp cuộc gọi nào, nên trên màn hình hiện lên tin nhắn.
Tiểu Niệm, con muốn công khai tình yêu với Mộ Thiên Sơ sao? Mẹ chúc phúc các con nha. Từ Băng Tâm.
Con chịu quen với Mộ Thiên Sơ cha rất hài lòng, nhưng cha nhấn mạnh một lần nữa, Tịch gia trước nay làm việc khiêm tốn, sau này không cho phép xuất hiện trước truyền thông nữa, cha sẽ để Thiên Sơ phái người về nước giải quyết. Tịch Kế Thao.
Tình yêu mới, là chỉ ai? Mặt mày vui vẻ. Mộ Thiên Sơ.
Thiên Sơ còn gửi mặt cười.
Thời Tiểu Niệm nhức đầu che trán.
Hạ Vũ lòng đầy căm phẫn đứng đó nói một hơi, bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhìn Thời Tiểu Niệm hỏi: “Tiểu Niệm, tôi nói vậy sẽ không tạo phiền phức cho cô chứ?”
Mới ý thức được sao?
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, ngẩng mặt lên, cứng đờ không cười một tiếng: “Hạ tiểu thư, không có phiền phức, chẳng qua tôi bị mọi người hại chết rồi.”
Đầu tiên là Cung Âu, sau đó là Hạ Vũ.
Bọn họ tùy tiện nói vài câu trước mặt truyền thông, làm cả thế giới nổi sóng lớn.
Cuộc sống cô đúng là thú vị, từ khi biết Cung Âu tới nay, đời cô không hề dừng lại kinh tâm động phách.
Cô muốn chọn đối mặt nhưng không phải phương pháp đối mặt này mà.
“A!”
Hạ Vũ mặt đầy ủy khuất nhìn cô, nháy mắt, yết ớt nói: “Tôi không cố ý, không phải tiểu thư quý tộc kia diễn vai hào phóng sao? Nói gì vẫn là bạn cô, tôi cũng cho cô diễn mà. Như vậy không phải giải thích sao? Sao cô còn phiền não chứ?”
“…”
Phiền não.
Không nói phiền não lớn đến từ Tịch gia và Mộ Thiên Sơ.
Cô sợ nhất là nhân vật gió êm sóng lặng kia, ngay cả Tịch gia cũng chú ý tin tức trong nước, nhưng người kia vẫn chưa cho cô một chút tin tức nào.
Ngay cả điện thoại cũng không gọi tới.
Cung Âu.
Anh gió êm sóng lặng như vậy khiến cô có chút lo lắng vô hình.
Nếu anh biết những tin tức này, không thể nào vân đạm phong khinh, điểm này, cô hiểu rất rõ.
Cuối cùng, Thời Tiểu Niệm rời đi, ngồi lên xe thể thao màu đỏ đã sửa xong, lái xe đi.