Anh sẽ xuất hiện, không ngoài dự liệu của cô, chẳng qua cô không nghĩ tới sẽ lấy cách này để xuất hiện.
Cung Âu chậm rãi quay đầu, gương mặt anh tuấn nhìn cô, đôi mắt đen lạnh lẽo, môi mỏng khẽ nhếch lên độ cong, giọng lạnh thấu xương: “Tình yêu mới? Thời Tiểu Niệm, em đang gây hấn với anh sao?”
Xuyên thấy qua ánh mắt anh, hình như Thời Tiểu Niệm thấy được băng sơn địa tuyết.
Làm người ta không lạnh mà run.
“Tôi không có ý đó.”
Thời Tiểu Niệm nói, thanh âm rất nhẹ, bay theo gió.
Hạ Vũ nhanh miệng nói, cô cũng không thể đi thanh minh lại, lúc đó phản ứng thành che che giấu giấu, chọc người vô số.
Cô chỉ muốn những chuyện này mau chóng qua đi.
“Anh có thể thấy được ý này.”
Thanh âm Cung Âu lạnh lùng, sắc mặt cực kì khó coi.
“Anh để tôi đi đi.” Thời Tiểu Niệm nói, anh vây xe quanh cô như vậy, cũng không làm nên chuyện gì.
Chuyện nên nói bọn họ đã nói hết rồi.
“Đi?” Cung Âu cười lạnh một tiếng, hai mắt lạnh lẽo trừng cô: “Em rời xa anh còn chưa đủ lâu?”
Rời đi đến mức có thể ở trước mặt truyền thông nói có tình yêu mới.
Ai?
Ai là tình yêu mới của cô? Mới vừa nói với anh không hợp, sau đó liền công bố có tình yêu mới, coi Cung Âu anh chết rồi sao?
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe thể thao màu đỏ nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt ảm đạm nói: “Ít ra, bây giờ mới tính là tôi chủ động rời khỏi anh.”
Trước đây, là cô bị anh vội vã đuổi đi.
Bị anh đuổi.
Bị Cung gia đuổi.
Lần đó không tính là cô chủ động.
Cung Âu ngồi đó, mắt đen nhìn cô hồi lâu, sắc mặt ngày càng u ám.
Hồi lâu, anh khẽ nhếch môi mỏng, lạnh lùng nói: “Thời Tiểu Niệm, em thích tự do tự tại, xưa đến nay chưa bao giờ mang theo vệ sĩ, phụ tá bên người, đó là thói quen xấu.”
“Anh muốn làm gì?”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn anh.
“Mang Thời tiểu thư trở về lâu đài.” Cung Âu phát lệnh.
Dứt lời, cửa xe vây quanh xe cô đều bị mở ra, đám đàn ông mặc tây trang mà đen từ trên xe bước xuống, bao vây bên xe Thời Tiểu Niệm, cung kính cúi đầu với cô: “Thời tiểu thư, mời xuống xe.”
Lại là thủ đoạn này.
Muốn làm gì thì làm.
Thời Tiểu Niệm trừng mắt Cung Âu, hơi tức giận nói: “Anh có thể đừng như vậy hay không? Giữa chúng ta chuyện nên nói đã nói hết, anh bắt tôi về làm gì?”
Cô thống hận loại hành động dã man này, thống hận phát ra từ tận đáy lòng.
Cung Âu ngồi trên xe, giơ hai tay lên, ưu nhã sửa sang tay áo, động tác lười biếng, nghe vậy, anh xoay đầu liếc cô một cái, hai mắt đen thật sâu, từng chữ từng chữ từ giữa môi nặn ra: “Nấu cơm.”
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh không nói gì.
“Bắt em trở về nấu cơm.”
Cung Âu lặp lại lần nữa.
Anh đói.
Thời Tiểu Niệm nói: “Cung Âu, anh muốn chia tay liền chia tay, anh muốn quay lại liền quay lại, anh có tôn trọng qua ý kiến tôi sao?”
Anh thật quá đáng.
Mỗi lần đều là anh muốn thế nào thì làm thế đó, hoàn toàn không để ý cảm nhận của cô.
“Anh muốn ôn nhu với em, em có thể không muốn.” Cung Âu nhìn cô, đôi mắt hung ác, giọng trầm thấp: “Vậy phải dùng cách làm của Cung Âu anh.”
Anh không có nhiều tính nhẫn nại, anh nhất định bắt cô trở về.
“Tôi ghét cách này của anh.”
Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.
Cung Âu ngồi trong xe, thanh âm của cô rơi vào tai anh, tay đang sửa tay áo của anh run một chút.
Anh nhìn cô, Thời Tiểu Niệm cho là anh lộ vẻ xúc động, vì vậy ngồi trên xe thể thao của mình cất giọng nói: “Anh nguyện ý nhìn tôi cứ rơi vào thủ đoạn bắt cóc rồi nhốt lại bỉ ổi bẩn thỉu như vậy sao? Anh cảm thấy dùng cách này tôi khó thể trở lại bên anh được không?”
Cung Âu thẳng tắp nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng, tròng mắt sâu thẳm, hai giây sau, anh nghiêm trang nói: “Vậy anh thấy không tốt lắm.”
“…”
Thời Tiểu Niệm ngây người.
“Lái xe.”
Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
“Vâng, thiếu gia.”
Tài xế lái xe rời đi.