Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một chiếc xe rời đi, Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe lớn tiếng nói: “Cung Âu, anh trở lại cho tôi! Anh để cho tôi đi đi.”
Cô dứt lời, đã không còn thấy bóng dáng xe anh.
Người đàn ông này thật là…
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe nổi đóa, không có biện pháp nào.
“Thời tiểu thư, mời cô xuống xe.”
Bọn vệ sĩ làm thành một vòng quanh xe cô, mời cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi trong xe bất đắc dĩ nhìn bọn họ: “Các anh đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát.”
“Thời tiểu thư, mời cô xuống xe.”
Bọn vệ sĩ lặp lại lời mời.
“Tôi thật sự báo cảnh sát.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Sau ba lần “lễ phép” cúi người mời xuống xe, thấy Thời Tiểu Niệm thờ ơ, bọn vệ sĩ trong nháy mắt biến thành lưu manh, bắt đầu cưỡng ép cửa xe cô.
“Các anh dừng tay!”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, xe này vừa mới sửa xong, cô cau mày, cầm điện thoại muốn báo cảnh sát, liền nghe được tiếng xe thắng gấp vang lên.
Có hai tên vệ sĩ bị quẹt ngã xuống đất.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, sau đó thấy trên chiếc xe kia đi xuống một bóng người quen thuộc, cả người mặc thường phục, không có gì lạ mặt, có vết sẹo qua mắt.
Bác sĩ mặt sẹo?
Không phải hắn là thuộc hạ của Mộ Thiên Sơ sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Bọn vệ sĩ cũng không phải kẻ ngu, nhanh chóng phản ứng, nhào qua bác sĩ Mặt sẹo.
Bác sĩ thành thạo đánh ngã bọn vệ sĩ, trong tay chợt lóe ánh sáng, những cây dao sắc bén, từng cái đâm tới bọn vệ sĩ.
Trên người bọn vệ sĩ không mang theo bất kì vũ khí nào, từng tên từng tên ngã xuống.
Bác sĩ cầm cây dao đùa bỡn thành thạo lưu loát, cây dao kia giống như sinh trưởng trên tay hắn vậy.
Bọn vệ sĩ của Cung Âu đều không phải tầm thường, coi như không có vũ khí, nhiều người đáng một như vậy cũng không thành vấn đề, nhưng lại bị hắn làm bị thương.
Dưới ánh mặt trời, máu tung tóe trên quốc lộ.
Bác sĩ Mặt sẹo chuyển động cây dao trên tay, tốc độ nhanh không tưởng nổi, giơ chân lên lại đánh ngã người phía sau, nghiêm nghị nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Đại tiểu thư, mời lên xe tôi.”
“Ừ, được.”
Thời Tiểu Niệm từ trong khiếp sợ kịp phản ứng, sau đó nhanh chóng chây trên xe xuống, dưới sự bảo vệ của Mặt sẹo, ngồi lên xe hắn.
Bác sĩ Mặt sẹo đi theo lên xe, đóng cửa xe, đạp chân ga nhanh chóng rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi chỗ cạnh tài xế, từ trong kính chiếu hậu nhìn phía sau, nhìn những vệ sĩ ủ rũ cúi đầu cách cô ngày càng xa.
Cô đột nhiên ý thức được, đây là lần đầu tiên thủ đoạn bắt cóc của Cung Âu còn chưa bắt đầu, cô đã chạy thoát.
Lần đầu tiên.
E là Cung Âu sẽ cực kì nổi nóng.
“Thời tiểu thư, cô không bị giật mình chứ?” Bác sĩ Mặt sẹo vừa lái xe vừa cung kính hỏi.
“Tôi không sao. Tại sao anh ở chỗ này?”
“Cái này…” Bác sĩ Mặt sẹo có chút chần chờ nhìn cô, sau đó vẫn nói: “Là lần trước về nước cùng Mộ thiếu, Mộ thiếu lo Thời tiểu thư không an toàn, để tôi ở lại bảo vệ cô.”
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, trên mặt có nghi ngờ: “Vậy tại sao anh phải lén lén lút lút đi theo tôi?”
Hắn một mực đi theo cô trong bóng tối sao?
Cô lại không phát hiện.
“Mộ thiếu nói, Thời tiểu thư từ trước đến nay đều thích tự do, không thích trói buộc, cho nên để tôi âm thầm bảo vệ.” Bác sĩ Mặt sẹo nói, trên mặt không biểu hiện gì.
Trả lời đâu vào đấy.
Không tìm được nửa điểm sơ hở.
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh đánh giá bác sĩ Mặt sẹo, rất lâu, cô hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tại sao Thời tiểu thư hỏi vấn đề này? Tôi là thuộc hạ của Mộ thiếu, cũng của Tịch gia.” Bác sĩ Mặt sẹo khiêm tốn nói.
“Chẳng qua tôi thấy khó hiểu, tại sao Tịch gia một người thân thủ tốt, giỏi y thuật như anh làm phụ tá.” Thời Tiểu Niệm nói, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc nhà tôi kinh doanh gì?”
Đối với kinh doanh của Tịch gia, cô không biết gì cả, bây giờ Tịch gia tùy tiện tìm một phụ tá cũng có thân thủ tốt đến vậy.
Cái này quả thực ngoài dự liệu của cô.
“Thời tiểu thư đừng làm khó dễ tôi, quy củ của Tịch gia, không cho phép phụ nữ tham dự kinh doang.” Bác sĩ Mặt sẹo nói.
Đối với quy củ này, Thời Tiểu Niệm không thể nói lời nào, cô kéo cửa kính, thấp giọng hỏi: “Tại sao Thiên Sơ lại đột nhiên lo lắng cho an toàn của tôi?”
“…”
Bác sĩ Mặt sẹo trầm mặc lái xe.
“Có phải anh ấy một mực âm thầm giám thị tôi không?” Thời Tiểu Niệm thấp giọng hỏi.
Cho nên, Mộ Thiên Sơ biết chuyện cô gặp Cung Au, cái gì anh cũng biết.
Bác sĩ Mặt sẹo không chối, chỉ nói: “Mộ thiếu chỉ quan tâm Thời tiểu thư.”
Quan tâm.
Quan tâm thì có, nhưng trọng yếu nhất vẫn là muốn nhìn chằm chằm xem cô có liên lạc với Cung Âu không đi.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm xuống, lúc nào, tâm tư Mộ Thiên Sơ phải cẩn thận đến vậy?
Chuông điện thoại vang lên.