Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 720: Chương 720: Chương 379: Cô chưa trở lại bên cạnh anh 2




Thời Tiểu Niệm cầm điện thoại lên, là tin nhắn Mộ Thiên Sơ gửi.

Tức giận?

Tâm tư nhạy cảm đến mức nào mới có thể gửi tin nhắn này cho cô trước?

Thời Tiểu Niệm không tự chủ được cắn môi, sau đó nhắn lại, gửi đi.

Không có, em rất cảm kích có người giải vây em hôm nay, nhưng, thái độ của em vẫn vậy, Thiên Sơ.

Cô thật sự không muốn tổn thương anh, mỗi lần cô nói vậy, thật ra là một loại tổn thương.

Cô không nói nhiều, sợ Mộ Thiên Sơ tổn thương nhiểu hơn.

Đối với Mộ Thiên Sơ, cô không biết nên làm gì.

Lâu đài, ánh mặt trởi đi qua rừng rậm chiếu vào tòa lâu đài khổng lồ nguy nga, thổi phồng một phần thần bí.

Con đường quanh co thật dài, một mực kéo dài đến trước cửa lâu đài.

Nước trong đài phun nước tung tóe, nữ giúp việc quần áo chỉnh tề bưng trái cây tới cửa lớn.

“Ghế sofa, lệch bên trái 3 cm, dọn về chỗ cũ cho tôi.”

“Bức tranh này treo ở đây không thích hợp, lấy tranh sơn dầu trong thư phòng tôi treo lên.”

“Tại sao cây cột chỉ có một màu sắc? Nhanh lau sạch, nếu không hủy cây cột cho tôi.”

“Lên tinh thần! Để cho Thời Tiểu Niệm thấy bộ dáng này cho là các người không hoan nghênh cô ấy, tôi lập tức giết chết các người.”

Cung Âu đi tới lui trong lâu đài, chỉ nơi này nơi đó, muốn mọi thứ được hoàn thiện toàn mĩ, không cho phép xuất hiện một li sai lệch.

“Cung tiên sinh.”

Một giọng nói điện tử vang lên.

Cung Âu đứng trong phòng khách, quay đầu, Mr Cung đi tới anh, thân thể màu bạc cao ngang anh, đầu màu bạc hướng anh cung kính cúi thấp.

Cung Âu đi tới trước mặt anh, đôi mắt đen hài long quét anh mấy lần, môi mỏng khẽ nhếch, ra lệnh: “Một lát Thời Tiểu Niệm vào, cậu lập tức phát một khúc piano cho tôi, hiểu không?”

Phụ nữ thích nhất là lãng mạn.

“Biết, Cung tiên sinh.”

Mr Cung cúi đầu nhận lệnh.

Cung Âu xoay người muốn đi, sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói điện tử của Mr Cung: “Đã rất lâu không gặp chủ nhân, tôi rất nhớ cô ấy, không biết cô ấy có nhớ tôi không?”

Mr Cung là người máy thông minh.

Sẽ nói lời như vậy cũng không kì lạ.

Nhưng nghe được, Cung Âu đứng đó, ngực chấn động.

Là rất lâu.

Quá lâu quá lâu, lâu đến mức anh đã không kịp chờ đợi.

Rốt cuộc cô phải trở về bên cạnh anh.

“Thiếu gia.”

Một đám nữ giúp việc đi tới, đứng thành một hàng trước mặt Cung Âu, trên tay cầm đồ tinh xảo cao cấp, rất nhiều trái cây.

Cung Âu cởi áo khoác trên người, tiện tay ném đi, đưa tay cầm một trái bỏ vào miệng nếm, ném một cái: “Quá chua.”

Anh đi tới trước mặt người giúp việc kế tiếp, dùng muỗng ăn một miếng, nhíu mày càng chặt hơn: “Quá ngọt.”

“Quá mặn.”

“Quá mềm.”

Thử một loạt, Cung Âu bắt bẻ trái cây không tốt, bánh không đủ ngọt, cuối cùng cho ra kết luận: “Đám đầu bếp này, đuổi hết cho tôi, loại rác rưởi này làm sao cho Thời Tiểu Niệm ăn.”

Anh nghĩ Tiểu Niệm cũng không ăn loại rác rưởi này.

“Vâng, thiếu gia.”

Nự giúp việc lặng lẽ lui xuống.

Cung Âu đứng đó, nhìn lâu đài ngăn nắp sạch sẽ, người không khỏi có chút khẩn trương.

Anh đi tới đi lui mấy bước.

Phong Đức từ bên ngoài đi vào, áo sơ mi trắng noãn sạch sẽ, hợp với comple vàng, trước ngực đeo đồng hồ cổ bỏ túi, trang phục chuyên nghiệp của quản gia.

“Thiếu gia.” Phong Đức đi tới trước mặt Cung Âu, gương mặt tuy có nếp nhăn nhưng vẫn anh tuấn.

“Cô ấy đến?”

Cung Âu câu môi, đôi mắt đen tỏa sáng, vừa nói xong liền đi ra ngoài.

“Thời tiểu thư không tới.” Phong Đức nói.

Thân hình cao lớn của Cung Âu lập tức cứng ngắc, mắt đen chặt chẽ trừng ông: “Ông nói cái gì? Ông nói lại lần nữa cho tôi!”

“Thời tiểu…”

“Ông dám nói tôi đánh chết ông!”

Cung Âu cuồng loạn quát, tức giận lan ra toàn thân.

“…” Phong Đức trầm mặc.

Đây là nói xong, còn chưa nói xong.

Cung Âu căng thẳng, sắc mặt tái xanh, trầm mặc mấy giây, gắng gượng phun ra một chữ: “Nói!”

Phong Đức cúi đầu đứng đó, nói: “Có một người thân thủ rất tốt đột nhiên xuất hiện, dẫn Thời tiểu thư đi, có thể là vệ sĩ của Thời tiểu thư.”

Phong Đức tự thuật đơn giản.

“Thân thủ rất tốt?” Cung Âu cười lạnh một tiếng: “Tốt biết bao, tốt hơn thân thủ vệ sĩ của tôi?”

“Người đó đúng là tốt hơn, bằng một cây dao có thể đấu mười người.”

Phong Đức nói.

“Phải không? Lấy một chọi mười?” Cung Âu giống như nghe được chuyện cười, cười mấy tiếng, bỗng nhiên thu lại nụ cười, anh đạp ghế sofa một cước: “Xào! Xào tất cả cho tôi. Ông chọn người sao vậy? Mười vệ sĩ cũng không chống nổi một người? Lão hồ đồ!”

Cung Âu nổi giận nói.

Thậm chí ngay cả một người phụ nữ cũng không thể bắt được.

Khí lực của anh lớn, ghế sofa nặng như vậy cũng bị đạp di chuyển đến mấy cm.

Một cổ nóng nảy, cuồng nộ bơi trong thân thể anh, Cung Âu căn bản không khống chế được mình.

“Ầm.”

“Ba.”

“Binh.”

Rất nhanh, toàn bộ phòng khách nguy nga lộng lẫy bừa bãi đầy đất.

Phong Đức và Mr Cung trầm mặc đứng đó, lặng lẽ nhìn vật dụng giá trị không rẻ trong nhà bị tiêu hủy trong chốc lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.