Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 721: Chương 721: Chương 380. Khó khăn như vậy? Có bao nhiêu khó khăn? 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cung Âu cầm chiếc ghế hung hãn mà đập xuống sàn, trút hết sự nóng nảy của toàn thân, vẻ mặt xanh ngắt vô cùng khó coi, khí áp toàn thân cực thấp: “Chính là tôi muốn cô ấy quay về, khó khăn như vậy? Có bao nhiêu khó khăn?”

Anh quát lên như mắc bệnh tâm thần.

Tại sao anh chỉ cần một Thời Tiểu Niệm, lại phải khó khăn như vậy, hơn nữa năm, cô vẫn không thể trở về bên cạnh anh.

Rốt cuộc là vấn đề xảy ra ở đâu?

Rốt cuộc là ở đâu.

“...”

Phong Đức cúi đầu, yên lặng mà đứng ở đó.

Cung Âu lại đem chiếc đèn lưu ly đập xuống sàn, hai mắt lạnh lùng mà trừng về phía Phong Đức: “Vậy tình yêu mới thì sao? Có tra ra được tình yêu mới không?”

Phong Đức ngẩng đầu nhìn về phía Cung Âu: “Không có, quan sát trong hai ngày nay, bên cạnh cô Thời cũng không có người khác giới nào quá thân thiết, đoán chừng là người người bạn đó của cô ấy cố ý nói như vậy, để cho cô Thời có thể thoát khỏi tin đồn bạn gái trước là tiểu tam của giới truyền thông.”

Không có tình yêu mới.

Nghe đến đây, tâm tình nóng nảy của Cung Âu cũng giảm đi một chút, đứng trong khu bừa bộn, trầm giọng nói: “Bây giờ Thời Tiểu Niệm đang ở đâu?”

“Đã quay về Thiên Chi Cảng rồi!”

Phong Đức trả lời.

Thiên Chi Cảng.

Lại là Thiên Chi Cảng, một mặt nói không yêu anh, một mặt lại trở về Thiên Chi Cảng, sao cô có thể trở về Thiên Chi Cảng mà không chút động lòng.

Cung Âu hung hãn mà đạp lên đống bừa bãi trên sàn, giọng nói lạnh lùng: “Chúng ta cũng về Thiên Chi Cảng!”

Nghe vậy, Phong Đức có chút ngơ ngạc: “Thiếu gia, cô Mona vẫn đang chuẩn bị dọn đến lâu đài đấy!”

“Cô ta đến làm gì, cô ta mà đến tôi ném ra ngoài!”

Cung Âu khinh thường mà nói, xoay người đi về phía bên ngoài, đạp lên đồ dùng đầy sàn.

Thiên Chi Cảng, Thời Tiểu Niệm đi ra từ căn phòng của Tiểu Quỳ, đi về phía phòng sách, cầm điện thoại trên chiếc bàn sách, trên màn hình cũng không có tin nhắn, cuộc gọi của Cung Âu.

Đây không phải là phong cách của anh.

Cô không bị người của anh bắt được, anh hẳn đã sớm giậm chân, hẳn phải dùng tin nhắn điện thoại mà oanh tạc cô mới phải.

Sao lại có thể bình yên như vậy?

Chẳng lẽ đã suy nghĩ thông suốt rồi sao, không muốn dây dưa với cô nữa!

Thời Tiểu Niệm thở dài, không thể nghĩ được lúc này Cung Âu đang có ý định gì, hi vọng anh đã nghĩ thông suốt rồi.

Ngày hôm sau.

Thời Tiểu Niệm rời khỏi tòa C của khu cao ốc, vừa đi vừa xem tờ đến trên tay, cô vội vàng ký tên vào đơn thỏa thuận, thời gian cũng sắp đến rồi!

“Cô Thời, xin mời!”

Bác sĩ Mặt sẹo lái xe đến trước mặt cô, từ trên xe bước xuống ân cần mà mở cửa xe, mời cô lên xe.

Hôm qua sau khi hành tung của bác sĩ Mặt sẹo được phơi bày, Thời Tiểu Niệm đã dứt khoát để cho anh ở bên cạnh của mình.

Cô thích tự do, nhưng ở chung rõ ràng như vậy, vẫn tốt hơn là bị âm thầm theo dõi, loại cảm giác bị theo dõi càng làm cho cô khó chịu.

“Cảm ơn!”

Thời Tiểu Niệm cầm túi đang định bước vào xe, bỗng nghe thấy một giọng nói tử tế truyền đến: “Cô Thời, xin dừng bước!”

Cả người Thời Tiểu Niệm đông cứng lại, xoay người qua, nhìn thấy Phong Đức đứng cách đó không xa, vẻ mặt đầy thiện chí mà nhìn cô.

“Phong quản gia!”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía ông mà cúi đầu, rất kính trọng.

“Thiếu gia đang chờ cô, hẳn là cô biết cậu ấy đang ở đâu!”

Phong Đức đứng ở đó nói.

Phong Đức cũng xuất hiện ở Thiên Chi Cảng, Cung Âu còn có thể đang ở đâu chứ?

Thời Tiểu Niệm cắn môi: “Phong Quản gia, tôi và Cung Âu đã nói rõ mọi chuyện rồi, thật sự không còn gì để nói nữa!”

“Đây là căn dặn của thiếu gia!” Phong Đức nhã nhặn nói, sau đó nhìn về bác sĩ Mặt sẹo ở phía sau người cô, nở nụ cười: “Vị này chính là cao thủ mà ngày hôm qua lấy một địch mười nhỉ!”

Nói xong, Phong Đức mỉm cười, cầm chiếc đồng hồ quả quýt ở trước ngực, sau đó đưa cho Thời Tiểu Niệm: “Cô Thời, xin cô giữ giúp tôi một lát!”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn ông, vẻ mặt mờ mịt mà nhận lấy chiếc đồng hồ quả quýt.

Đây là muốn làm gì đây?

“Xin chỉ dạy!”

Chỉ nhìn thấy Phong Đức hướng về phía bác sĩ Mặt sẹo mà bày ra tư thế xuất trận của Thái Cực quyền, mặc dù lớn tuổi nhưng chỉ một động tác đơn giản vẫn nhìn ra được nền móng rất chắc.

“Phong Quản gia!” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn Phong Đức, không thể nói được lời nào.

Không phải chứ!

Ông ấy thách thức bác sĩ Mặt sẹo.

Bác sĩ Mặt sẹo đứng ở đó, quan sát Phong Đức vài lần, nhìn ra được Phong Đức là một cao thủ hiếm thấy, vì thế vui vẻ ứng chiến.

Vì vậy hai người đánh nhau trước mặt Thời Tiểu Niệm.

Phong sinh thủy khởi!

Ánh mặt trời ấm áp.

“Cô Thời, Cung tiên sinh đang đợi cô!”

Vài người vệ sĩ đi về phía trước, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm mà cúi đầu.

Bác sĩ Mặt sẹo thấy vậy liền sững sốt, vội vàng muốn xông lên bảo vệ Thời Tiểu Niệm, bị Phong Đức vướng víu.

Đối phó với Phong Đức, dễ dàng nhận thấy bác sĩ Mặt sẹo có chút chật vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.