Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 722: Chương 722: Chương 380. Khó khăn như vậy? Có bao nhiêu khó khăn? 2




Đột nhiên Thời Tiểu Niệm hiểu được ý của Cung Âu, là muốn lão tướng Phong Đức xuất trận, quấn lấy cao thủ bên người cô, đem cô rời khỏi.

Thật sự là biện pháp nào Cung Âu cũng có thể nghĩ ra được.

Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ đánh nhau, suy nghĩ vài giây sau đó nói: “Tôi đi gặp anh ấy!”

Cô không đi gặp, Phong Đức tuổi tác đã cao mà vẫn cứ ở đây đánh nhau.

Cung Âu thật sự có thể sai khiến người khác, quản gia Phong cũng đã lớn tuổi như vậy rồi.

Cô xoay người đi về tòa nhà C của khu cao ốc, mặc dù cùng là một khu, nhưng tòa A cách tòa C rất xa, cô nhìn thời gian, bước nhanh đi vào bên trong.

Cô biết, Cung Âu chỉ đang ở trong đó mà chờ cô.

Thời Tiểu Niệm bước vào tòa A, đi vào trong một bước, tất cả ký ức như dời núi lấp biển mà vọt về phía cô.

Thời Địch, Mộ Thiên Sơ, Đường Nghệ, Cung Âu.

Tất cả mọi thứ, từ khi cô bắt đầu vào sống tại tóa A của Thiên Chi Cảng, số mệnh bị viết lại, mà cô, đến bây giờ vẫn không nhìn thấy được kết cục.

Từ thang máy đi ra, Thời Tiểu Niệm nhìn về hướng quen thuộc nhưng lại xa lạ kia, đi thẳng đến trước cánh cửa.

Cô đứng ở đó, hai mắt nặng trĩu mà đứng ở đó rất lâu, cô hít thở sâu, sau đó từ từ đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ.

Đi vào trong, ngay ánh mắt đầu tiên cô liền nhìn thấy đôi dép lê bày ở đó.

Là đôi dép lê màu hồng đó của cô.

Vẫn còn ở đây.

Thời Tiểu Niệm chầm chậm đi vào trong, không một bóng người, mọi thứ ở đây đều không thay đổi, rất quen thuộc.

Quen thuộc đến làm người ta đau lòng.

Người đâu?

Gọi cô đến, anh không ở đây.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía trước, nhìn về con thiên nga trắng hàng thủ công ở phía trước, cô lui về sau hai bước, thì nghe thấy cánh cửa ở phía sau cô đang bị đóng lại.

“Cạch!”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà quay đầu lại, cái gì cũng chưa nhìn thấy đã bị người khác kéo qua, cô nặng nề mà bị đẩy lên chiếc cửa đang đóng chặt.

Nụ hôn có chút nóng bỏng ùn ùn mà rơi xuống.

Cả người Thời Tiểu Niệm bị đè chặt trên cánh cửa, chiếc cằm bị một bàn tay cứng rắn nâng lên, bị áp bức mà hùa theo nụ hôn điên cuồng của anh.

“A!”

Thời Tiểu Niệm giãy giụa mà chống cự lại.

Cung Âu đè cô lên cánh cửa mà ức hiếp, cúi đầu thô bạo mà ngậm lấy môi của cô hôn.

Cô vùng vẫy.

Hai tay của Cung Âu bắt lấy hai tay của cô đè lên phía trên đỉnh đầu của cô, lồng ngực đè lên cả người đang vùng vậy của cô, không quan tâm đến tất cả mà phủ kín môi cô, hôn cuồng nhiệt, năm ngón tay thon dài chầm chầm đan xen vào giữa năm ngón tay của cô, tạo thành mười ngón tay tương đối thân mật.

“Á, không!”

Thời Tiểu Niệm ra sức giãy giụa, làm thế nào cũng không thể chống lại sức lực của anh, Cung Âu liều mạng mà hôn cô, chiếc lưỡi nóng như lửa quấn lấy tất cả sự nóng ấm trong miệng cô, sự mềm mại kia làm anh muốn như điên như dại.

Hô hấp của anh trở nên càng ngày càng nặng nề.

Thời Tiểu Niệm đang chịu sự ngang ngược của anh, đầu óc dần dần thiếu dưỡng khí, có chút hổn hển, chống cự càng ngày càng yếu.

Nhận ra được hô hấp của cô không thông, Cung Âu mới không tình nguyện mà buông cô ra, trán chống vào phần trán của cô, thở hổn hển, mang theo một chút quyến rũ.

Thời Tiểu Niệm tìm được hô hấp của mình, bị anh ép vào giữa anh và chiếc cửa, hô hấp có chút run rẩy, cô cúi mắt, lông mi dài rung rung: “Cung Âu, anh có thể đừng làm ra loại việc thế này nữa không?”

Mỗi lần không trói thì giành giật, chính là cướp.

Mỗi lần đều như vậy.

“Anh không làm như vậy, bây giờ em sẽ ở trong đây sao, hả?”

Cung Âu thở hổn hển nói, giọng khàn khàn, trán dính sát vào cô, cảm nhận hô hấp thật gần của cô, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô.

“...”

Thời Tiểu Niệm cố gắng hít thở.

“Anh không làm như vậy, bây giờ anh ngay cả một đầu ngón tay của anh cũng không thể chạm được!”

Tay của anh đè tay cô trên đình đầu của cô, mười ngón tay xiết chặt, cô không thể vùng vẫy.

“Cho nên, anh nhìn thấy tin tức nói tôi đang quan có hệ mập mờ không rõ, anh liền để cho tất cả mọi người chỉ trích tôi là bạn gái trước trở thành tiểu tam?” Thời Tiểu Niệm cười khổ: “Cung Âu, anh trưởng thành một chút có được không? anh không phải đã nói sẽ bảo vệ tôi không bị nhà họ Cung chỉ trích sao? Đây là sự bảo vệ của anh?”

Đây là anh đẩy cô từng bước đến gần phía vực sâu.

“Anh đã thử rồi, em không ở bên cạnh anh, căn bản là anh không bảo vệ được em, chỉ có em ở bên cạnh anh, 24 giờ không rời, anh mới có thể bảo vệ em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.