Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối nghịch với Cung gia, đối nghịch với cha me ruột thịt của mình.
Đủ thấy anh đã chịu khổ vì cô như thế nào.
Không thể lại như vậy nữa.
Không thể lại tổn thương lần nữa.
“Nói chuyện đi chứ!” Cung Âu cảm thấy bất mãn vì sự im lặng của cô, trán dựa vào trán cô: “Nói em sẽ trở lại bên cạnh anh, nói em sẽ không buông tha cho tình cảm của chúng ta!”
Thời Tiểu Niệm đứng đó, cật lực áp chế cảm xúc của mình, không để cho nước mắt rơi xuống, đôi môi run run.
“Cung Âu, giữa chúng ta không phải là tình cảm, không phải yêu mà là cưỡng cầu.”
Giọng nói của cô run rẩy.
Từ lúc bắt đầu bọn họ đều tồn tại sự cưỡng ép.
Cưỡng ép đến nỗi vết thương chồng chất.
“Cho dù là cưỡng cầu thì Cung Âu anh cũng đã chọn rồi.” Cung Âu trầm giọng nói, hai chữ kia như muốn khắc lên người cô.
“Cung Âu, ý chí muốn chia tay với tôi lúc trước đâu hết rồi?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Anh vốn như thế, chỉ cần chuyện anh đã quyết định mặc kệ như thế nào cũng phải làm được, muốn chia tay thì nhất định phải chia tay, muốn hòa hợp nhất định không thể không hòa hợp.
“Em đã nói rồi em đã hối hận.” Cung Âu buông tay cô ra, đôi bàn tay ấm áp nâng mặt cô, đôi mắt đen sâu kín nhìn vào cô, môi mấp máy: “Lúc trước đẩy em ra là bởi vì lúc đó em gặp nguy hiểm, anh biết anh không nên làm như vậy.”
“…”
“Nếu không anh đã không làm thế, không ai ngăn cản được anh.” Cung Âu nâng mặt cô lên rồi nói.
Ngoan cố như vậy.
Cố chấp như vậy.
Đừng nói gì nữa, nếu nói thêm cô sợ mình sẽ trầm luân vào đó, sẽ trở nên liều lĩnh
Không được.
Thật sự không thể, biết rõ anh đã tổn thương, biết rõ là vạn kiếp bất phục, là vực sâu không đáy nên cô không thể làm vậy.
Giống như Mona nói anh có chướng ngại nhân cách nhưng cô thì không.
“Cung Âu, tôi không muốn tiếp tục nữa, tôi không thích anh, anh buông tha cho tôi được không?”
Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa nhỏ giọng nói.
“Không được.”
“Vì cái gì không được?”
“Lúc trước em không yêu anh nhưng vẫn có thể ở bên cạnh anh rất lâu, nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần mỗi ngày em ở bên cạnh anh nhất định em có thể yêu anh lần nữa.” Cung Âu bá đạo nói.
“Anh đang tư duy bá đạo.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói: “Buông tha cho tôi ưm…”
Cung Âu hung hăng hôn cô, bá đạo hôn lấy, nuốt hết hô hấp của cô.
Thời Tiểu Niệm kháng cự, bàn tay lớn của Cung Âu dạo động trên người cô, trong lúc đó ngón tay anh kéo cổ áo cô, bả vai đột nhiên mát lạnh.
Cung Âu hôn cô, đôi môi mỏng di chuyển trên mặt cô, từng chút hôn xuống.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu bị anh hôn xuống, cả người dựa vào ngực anh.
Bỗng nhiên Cung Âu dừng động tác, cả người cứng ngắc đứng trước mặt cô, cúi đầu yên lặng nhìn bờ vai của cô, trên đó có một dấu răng, còn chưa lành hẳn, trên đó còn có một vết sẹo màu đỏ.
“Vì sao không đi trị liệu?”
Đôi mắt Cung Âu ngưng trệ, gắt gao nhìn dấu răng trên đó.
“Không có gì phải trị, chỉ là một vết cắn mà thôi.” Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng.
Anh cắn sâu như vậy.
Lời cô chưa nói xong đã bị Cung Âu cắt ngang.
Mấy ngày không tan.
Cung Âu giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dấu răng.
Đầu ngón tay ấm áp chạm đến làn da cô, cả người Thời Tiểu Niệm run rẩy, trái tim đập mạnh không cách nào khống chế, cô vội vã kéo áo lại.
Cô vừa nhấc tay anh đã chú ý tới mấy vết bầm tím trên tay cô.
“Sao lại thế này?”
Giọng nói Cung Âu tràn đầy tức giận, cầm chặt cổ tay cô hỏi, đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm mấy vết ứ: “Em bị ai đánh, *** dám đánh em?”
Muốn chết!
“Là tôi không cẩn thận đụng vào thôi.”
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng muốn thu lại tay.
Hôm nay cô mặc chiếc váy dài tay, tay áo rộng thùng thình, vừa nhấc tay lên liền lộ ra vết bầm tím.
“Không cẩn thận đụng vào mà trở thành như vậy sao?” Căn bản Cung Âu không tin: “Rốt cuộc là ai đánh em, có phải Mona không? Anh cho người đi tính sổ với cô ta.”
Sắc mặt Cung Âu vô cùng khó coi, hận không thể lập tức tìm Mona đánh nhau một trận.