Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 724: Chương 724: Chương 381: Không phải yêu mà là cưỡng cầu 2




xộn.” Thời Tiểu Niệm buồn bực đẩy anh ra, ngồi dậy: “Trên người tôi không còn vết thương nào.”

“Anh không tin, anh muốn kiểm tra.”

Cung Âu nói, bàn tay lại cường thế đánh úp cô.

“Cung Âu…” Thời Tiểu Niệm lại đẩy anh ra.

Cô vùng vẫy làm anh nhíu mày: “Em trốn cái gì, trên người em có chỗ nào anh chưa thấy qua?”

Làm gì có ai như anh.

Có thể suy nghĩ một chút tới cảm thụ của cô không, động tác của anh có hơi mạnh tay, ngón tay chạm vào vết tím trên eo cô, làm cô đau, Cung Âu liếc cô một cái, Thời Tiểu Niệm đẩy anh ra, từ đau trơ thành tức giận, đùng đùng trừng mắt với anh: “Anh đàng hoàng cho tôi nếu không tôi sẽ tức giận.”

“Anh chỉ muốn kiểm tra thôi mà.”

“Không cho phép, mau ngồi trở lại.”

Thời Tiểu Niệm phẫn nộ trừng anh, đưa tay kéo váy xuống, trên lưng vẫn rất đầu, cô cố gắng chịu đựng.

“A…”

Cung Âu ngồi xuống bên cạnh cô, ngồi quy củ, lại nhìn cô, nghi ngờ: “Em thật sự không có việc gì chứ, trên người không còn vết thương nào khác chứ?”

“Đã nói là không rồi, anh định nhân cơ hội này giở trò lưu manh sao?” Thời Tiểu Niệm trừng mắt hỏi anh, thân thể hoạt động muốn giảm bớt cảm giác đau.

Cung Âu nhìn cô, nói một cách đương nhiên: “Làm gì em cũng bình thường, sao có thể nói là giở trò lưu manh được?”

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh không thèm nói gì.

“Ngồi ở đó chờ anh.” Cung Âu nói xong đứng dậy đi vào trong.

Thấy anh biến mất trong tầm mắt của mình, cô đè eo, đau quá, ngày hôm qua bị dụng vào hôm nay anh còn độc ác nhấn vào nữa chứ.

Thời Tiểu Niệm ngồi trước ghế sofa, suy xét xem có nên rời đi không, không biết Phong Đức và bác sĩ còn ở đây không.

Cô vừa muốn đi ra ngoài liền nghe thấy giọng nói âm trầm của Cung Âu vang lên: “Em đứng lại đó cho anh, em muốn đi đâu?”

Thời Tiểu Niệm dừng bước, quay đầu nhìn Cung Âu, Cung Âu đứng cách đó không xa, trên tay cầm một cái khay, trên khai có hai chiếc khăn trắng, mặt khăn còn bốc hơi nóng, đôi mắt anh nhìn cô, sắc mặt tái mét: “Em cứ thế mà rời khỏi tầm mắt của anh sao?”

Cả người anh tản ra khí lạnh.

Làm cho người ta không rét mà run.

Thời Tiểu Niệm trả lời: “Em chỉ muốn xem Phong quản gia có bị thương hay không.”

Cô lo lắng cho Phong Đức.

“Lúc Phong Đức luyện võ vệ sĩ của em không biết ở đâu, lại nói em qua tâm người đàn ông khác làm gì, qua đây cho anh!” Cung Âu trầm giọng mắng, bưng cái khay ngồi xuống ghế sofa.

“…”

Quan tâm lại bị anh nói xấu thành như vậy.

Cô chỉ xem Phong Đức như trưởng bối mà thôi.

Thời Tiểu Niệm mấp máy môi, ngồi lại bên cạnh anh: “Anh gọi Phong quản gia đến đi, để bọn họ đừng đánh nhau nữa.”

Phong Đức đã bao nhiêu tuổi rồi.

“Em càng nói anh càng không để ông ta đi.” Cung Âu ham muốn với cô đã mạnh đến nõi ghen tỵ với tất cả những người khác giới, không cần biết tuổi tác.

“Cung Âu, anh đừng không hiểu chuyện như vậy.”

Thời Tiểu Niệm lẩm bẩm.

“Nói đến đạo lý em đều như vậy.” Cung Âu không vui vẻ liếc mắt nhìn cô.

“…”

Liên quan gì đến chuyện đó mà nhắc.

Cung Âu cầm tay cô để lên chân mình, cuộn tay áo lên, cầm lấy chiếc khăn nóng trên khay bọc tay cô lại.

Khăn nóng nhưng không hề ướt.

Chiếc khăn trắng bọc lấy tay cô, hơi nóng bao quanh làm cô thư thái hơn một chút.

“Làm gì vậy?” Thời Tiểu Niệm khó hiểu hỏi.

“Không biết, anh không hiểu y học nhiều, lúc trước ở Anh quốc cả ngày bác sĩ đều làm vậy.” Cung Âu ngồi cạnh cô, rũ mắt nhìn cánh tay của cô, ánh mắt thâm thúy, nhếch môi, giọng nói không tốt lắm.

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.