Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cổ tay bị Cung Âu dùng sức nắm lấy.
Thời Tiếu Niệm nhìn anh.
Cung Âu ngồi đó, gương mặt anh tuấn âm trầm, đôi mắt tối lại lộ ra sự lạnh lùng, ngón tay thon dài cầm lấy cổ tay của cô, càng cầm càng chặt.
“Đau.”
Thời Tiểu Niệm bị anh nắm chặt, mày nhíu lại, đưa tay kéo tay anh.
Anh rất dùng sức, dùng sức đến nỗi cô kéo không ra, cô cảm thấy tay mình sắp bị anh nắm đứt rồi: “Cung Âu.”
“Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu đứng lên, vung tay cô ra lớn tiếng quát: “Ngoại trừ nói tách ra em còn có thể nói gì, nói xem, nói không thích anh em còn nói được gì nữa?”
“…”
Thời Tiểu Niệm giật mình nhìn anh.
“Rốt cuộc anh phải làm đến mức nào thì em mới chịu quay trở lại, em không thể ép người như vậy được.”
Cung Âu quát lên, bỗng nhiên xoay cô sang bên cạnh, ấn mạnh xuống ghế sofa, cúi đầu áp chế cả người cô, hôn lên môi cô, điên cuồng nhấp nháp hương vị môi cô.
Anh trở nên điên cuồng.
Thời Tiểu Niệm vùng vẫy ngồi dậy lại bị anh ấn trở lại.
Mấy lần vùng vẫy cô mệt không còn sức lực, Cung Âu cắn môi cô, dây dưa lẫn nhau, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô làm trái tim của cô đập liên hồi.
Anh ép lấy, muốn giữ lấy cô.
Ngón tay thon dài của anh dao động trên người cô.
Thời Tiểu Niệm bị thương lại thêm bị anh đè nặng càng đau hơn, khoảng cách gần như vậy cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương nơi thái dương của anh.
Đột nhiên cô nghĩ hai người bọn họ như hai con nhím quấn lấy nhau tự làm đối phương mình đầy thương tích.
Máu tươi đầm đìa.
Thời Tiểu Niệm nhìn trán anh cũng dừng vùng vẫy, Cung Âu vùi mặt vào cổ cô giống như người ở trên sa mạc lâu ngày mới tìm được nguồn nước, môi mỏng hôn xuống làn da mềm mại của cô, hô hấp nặng nề.
“Anh muốn cái này sao?”
Thời Tiểu Niệm tùy ý anh hôn, nhẹ giọng hỏi, đôi mắt không có một chút tình cảm mà chỉ có sự buồn bã.
Giọng nói của cô không hề tức giận, không bi thương mà chỉ có sự vô cảm.
Ngữ khí như vậy làm cả người Cung Âu cứng đờ.
Thời Tiểu Niệm đẩy anh ra, ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất, nói rõ từng chữ một: “Nếu bây giờ anh chỉ muốn vậy, tôi sẽ cho anh.”
Nói xong Thời Tiêu Niệm tháo khăn ấm trên tay xuống, thả sang một bên, sau đó đứng lên, trước mặt Cung Âu cởi bỏ dây lưng.
Cung Âu nhìn cô, hô hấp nặng nề: “Ai nói anh chỉ muốn cái này?”
“Không phải từ lúc chúng ta bắt đầu anh vẫn luôn cường điệu cái này sao? Nói anh đối tốt với tôi như thế nào, nói anh nhường nhịn tôi như thế nào, cũng không trực tiếp trói tôi lên giường.” Thời Tiểu Niệm cười khổ, cúi đầu ném dây lưng màu đen sang một bên: “Hôm nay tôi cho anh, mong anh khoan dung và nhường nhịn tôi một chút, sau này chúng ta đừng qua lại nữa.”
Hoàn toàn tách ra.
Nhanh chóng vui vẻ tách ra.
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa kéo khóa váy, vừa kéo xuống được một nửa, làn da trắng nõn lộ ra, mềm mại nõn nà.
Cung Âu ngồi trên ghế sofa gắt gao nhìn cô, yết hầu lên xuống, mấp máy môi hận không thể lập tức nuốt cô vào bụng.
Làn da trắng nõn hấp dẫn trí mạng đối với anh.
Mà giây phút này trong đầu anh chỉ có cô, một cô gái sạch sẽ.
“…”
Bầu không khí ái muội nhưng đầy bi thương nhất thời thay đổi.
Cung Âu tỉnh táo lại, đôi mắt không còn tình dục, anh nắm lấy cổ tay cô, oán hận nhìn cô: “Thời Tiểu Niệm, em đừng nghĩ cho anh một lần liền muốn cắt đứt qua lại, em tự cho mình quá thông minh rồi.”
“Vậy anh muốn hai lần, ba làn hay là mười lần?” Thời Tiểu Niệm tức giận nhìn anh, nặng nề vặn hỏi, giọng nói vô cảm lạnh lùng: “Bao nhiêu lần cũng được, mong anh muốn hết toàn bộ hôm nay, không cần hành hạ tôi thêm nữa.”
Muốn toàn bộ.
Cô đúng là làm cho anh lau mắt mà nhìn.
“Em nói đây là hành hạ sao?” Cung Âu hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi lại, nhìn anh, kéo nốt khóa váy, cô đơn giản đi về phía trước, ngồi lên đùi anh.
Hô hấp Cung Âu ngưng trệ, lưng thẳng tắp như học sinh tiểu học suýt chút nữa đã kéo cô vào ngực mà hôn, hung hăng chà đạp cái miệng chuyên làm tổn thương cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh vẫn không nhúc nhích, ở phương diện này cô chưa bao giờ chủ động.
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, gương mặt dán lại gần, rũ mắt nhìn đôi môi của anh, hàng mi dài rung rung tiết lộ sự khẩn trương của cô lúc này.
“…”
Cung Âu cứng ngắc ngồi trên ghế sofa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của cô, nhìn cô từng chút lại gần, tim đập như sấm rền, hô hấp hoàn toàn ngưng trệ.
Ngay lúc cô định hôn anh, Cung Âu đứng lên đẩy cô ra.