Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 776: Chương 776: Chương 407: Cậu ấy giống như là... có khuynh hướng muốn tự sát 2




Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, khó hiểu hỏi: “Phong quản gia, có phải ông còn chuyện gì chưa nói với tôi hay không?”

“Như vậy thiếu gia lại nhất định muốn tổ chức buổi lễ đính hôn trong nước lại là có ý gì chứ, vì chuyện này, thiếu gia đã tranh cãi với bên Anh quốc kia rất lâu, cãi đến mặt đỏ tới mang tai bên Anh quốc kia mới chịu thỏa hiệp.” Phong Đức nói.

Chuyện làm buổi lễ đính hôn trong nước tự nhiên Thời Tiểu Niệm cũng đã biết, tin tức oanh tạc cả thành phố, ai mà không biết chứ.

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói: “Cái này cũng không có gì khó hiểu, trụ sở chính của N.E thành lập ở thành phố S, Cung Âu muốn cử hành hôn lễ ở thành phố S cũng không có gì đặc biệt đi?”

“Có một số việc tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu gia không đúng lắm, tôi không biết cậu ấy đang suy nghĩ cái gì, bây giờ khách của các nước cũng đã đến gần hết, tất cả cũng ván đã đóng thuyền, nhưng mà tôi luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì.”

“...”

“Ai...” Phong Đức thở dài một tiếng, nhìn Thời Tiểu Niệm : “Tịch thiểu thư, cô nói xem, có phải thiếu gia vì tai nạn xe mà nơi này có chút vấn đề hay không?”

Vừa nói, Phong Đức vừa đưa tay chỉ lên đầu mình.

Thời Tiểu Niệm giật mình sợ hãi một lúc, tùy tiện nói: “Phong quản gia, tôi nghĩ có lẽ gần đây ông đã bận bịu quá mệt mỏi rồi. Ông cũng nói tất cả cũng là chuyện như ván đã đóng thuyền, Cung Âu một lòng quan tâm buổi lễ, ông còn muốn anh ấy phải làm gì nữa chứ.”

Chẳng lẽ muốn Cung Âu không hề quan tâm đến buổi lễ đính hôn mới là bình thường sao?

Anh cũng đã từng nói trước mặt cô, sau này anh sẽ là một Cung Âu hoàn toàn mới, chẳng qua anh chỉ là thực hiện lời nói của mình mà thôi.

Bạn gái trước như cô vậy, anh thật đã buông xuống.

“Không phải vậy, tôi thật cảm thấy không đúng lắm, nếu không tôi cũng sẽ không đến tìm Tịch tiểu thư vào nửa đêm như thế này.” Phong Đức lo âu đi qua đi lại, hồi lâu sau, ông nhìn Thời Tiểu Niệm: “Hay là Tịch tiểu thư theo tôi trở về xem thử đi.”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn ông: “Tôi đi xem Cung Âu? Không được.”

Cô cơ hồ là không suy nghĩ chút nào đã từ chối.

Ngày mai Cung Âu sẽ phải đính hôn, lúc này cô đi làm gì, phá hoại sao?

“Tịch tiểu thư, tôi thật không biết nên nói với cô như thế nào, như vậy đi, dường như tôi có một loại dự cảm.” Phong Đức đứng trước người cô, nhíu mày nói, trên gương mặt tràn đầy lo âu.

“Dự cảm?”

“Tôi luôn cảm thấy lần này thiếu gia có loại hương vị quyết tuyệt, cậu ấy đã chuẩn bị xong hết tất cả, bên N.E cũng đã giao phó xong, bên Anh quốc cũng không chống cự nữa, trừ chuyện buổi lễ đính hôn đều là do Mona tiểu thư và Cung gia định đoạt, bây giờ cậu ấy cũng đã ôn hòa rất nhiều đối với Mona tiểu thư, không có cãi nhau với cô ấy lần nào cả.”

Trước kia thiếu gia cùng Mona tiểu thư ở chung một chỗ, đều là tranh cãi dữ dội, giống như một đôi oan gia chuyển kiếp vậy.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nghiêm túc lắng nghe lời nói của Phong Đức, gió đêm thổi qua làm cô cảm thấy hơi lạnh.

Pháo bông xa xa nở rộ xinh đẹp cực kỳ.

“Thân là quản gia nói những lời này thì quá bất kính, nhưng thiếu gia an bài hết tất cả mọi chuyện như vậy xong, cậu ấy giống như là... có khuynh hướng muốn tự sát.” Phong Đức chậm rãi nói, quăng ra một quả bom.

“Ầm.”

Pháo hoa lại nở rộ ánh sáng xinh đẹp trên không trung một lần nữa.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, nhất thời trên gương mặt không còn giọt máu nào, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc trong phút chốc, cô ngơ ngác nhìn Phong Đức, cả người run rẩy: “Phong quản gia, ông nói bậy gì đó.”

Mội người cao cao tại thượng như Cung Âu làm sao có thể tự sát chứ.

Cái này không thể nào.

Bây giờ anh có Cung gia, có sự nghiệp khổng lồ như N.E, có đối tượng kết hôn là Mona, trong mắt bao nhiêu người cuộc sống của anh đã hoàn mỹ như vậy, sao có thể sẽ làm chuyện điên rồ?

“Tịch tiểu thư, thiếu gia có bệnh rối loạn hoang tưởng, làm việc luôn luôn quả quyết tuyệt đối, làm sao cậu ấy có thể nói buông tay cô liền buông ngay, lập tức có thể vùi đầu vào xử lý buổi lễ đính hôn? Hơn nữa, trước kia tính tình cậu ấy rất nóng nảy, gần đây lại trở nên tốt vô cùng, còn giao phó tất cả mọi chuyện xong, đó không giống như đính hôn, ngược lại càng giống như là cho bên Anh quốc kia một câu trả lời thỏa đáng, đợi đến khi báo hiếu xong là cậu ấy có thể....” Phong Đức đứng yên đó không nói được nữa.

“...”

Thời Tiểu Niệm cứ đứng trước mặt Phong Đức như vậy, nghe ông nói suy nghĩ trong đầu càng loạn hơn, sẽ là như vậy sao?

Cung Âu sẽ làm chuyện điên rồ sao?

Anh là một cố chấp cuồng, nếu thật sự làm ra chuyện cực đoan nào giống như cũng không phải là chuyện không thể nào.

Nếu là như vậy, trước kia khi anh chia tay với cô đã có ý nghĩ làm chuyện điên rồ? Cho nên mới không cố chấp nữa mà chia tay với cô?

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm xoay chuyển, môi hơi run rẩy, hồi lâu sau, cô nói: “Tôi... tôi đi xem anh ấy một chút.”

Vừa lên tiếng, cô ngay cả nói chuyện cũng run run, không nói lưu loát được.

Cô nhanh chân chạy đến, muốn chính mắt thấy được Cung Âu, mới có thể chắc chắn anh là xảy ra chuyện gì, cô phải đi để chắc chắn anh vẫn tốt, vẫn bình an.

Nếu anh thật sự có ý nghĩ cực đoan như vậy, những chuyện cô làm còn có ý nghĩa gỉ?

Không chút ý nghĩa nào cả.

Thời Tiểu Niệm vừa nói xong liền chạy ra ngoài, trong lòng hoảng loạn vô cùng, mẹ còn nằm, Cung Âu lại dường như có khuynh hướng muốn tự sát, mọi chuyện đều xảy ra trong một lúc, cô phải làm như thế nào, cô nên làm cái gì?

Nhất định anh không thể xảy ra chuyện.

Cô không thể để cho anh xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể.

Thời Tiểu Niệm ra ngoài, ngay cả bước đi chân cũng mềm nhũn, trên gương mặt tràn đầy ảm đạm, đôi mắt trong suốt tất cả đều là hoảng loạn, Phong Đức đỡ cô: “Tịch tiểu thư, đi bên này, xe của tôi ở chỗ đó.”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn ông: “Nhất định là ông đã nghĩ lầm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.