Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhất định là vậy.
Phong Đức nhìn sắc mặt sợ hãi đến tái nhợt của Thời Tiểu Niệm. trong mắt xẹt qua một tia sâu xa, ông nhàn nhạt thở dài, sau đó nói: “Đi thôi, Tịch tiểu thư, đến nơi cô sẽ biết.”
Thời Tiểu Niệm không biết vì sao mình lại trở nên mệt mỏi giống như bây giờ vậy, chuyện bên người cô đã quá nhiều, Cung Âu thật sự không thể xảy ra chuyện nữa.
Không thể.
“Đại tiểu thư!” Bác sĩ Mặt sẹo chạy đến, phòng bị nhìn Phong Đức, nói: “Phu nhân còn nằm ở trên đó.”
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại nhìn bác sĩ Mặt sẹo: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, ông mang theo vài người đi với tôi.”
Phong Đức chỉ tới một mình, bây giờ cô còn bị người của Cung gia nhìn chằm chằm, có lẽ còn chưa đến được bên cạnh Cung Âu đã xảy ra chuyện trên đường đi.
“Dạ, đại tiểu thư.”
Bác sĩ Mặt sẹo gật đầu, xoay lưng chuẩn bị đi vào kêu người.
“Không cần gọi người, Tịch tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Phong Đức mở cửa xe, một tay nắm Thời Tiểu Niệm đẩy cô ngồi vào.
Bác sĩ Mặt sẹo quay đầu lại, phút chốc Thời Tiểu Niệm cũng nhận ra không đúng.
Từ đó đến giờ Phong Đức cũng sẽ không làm cho người khác khó chịu, có lời cũng chậm rãi mà nói, cho dù trời có sập xuống ông cũng rất bình tĩnh.
“Phong quản gia, ông...”
Thời Tiểu Niệm bị đẩy vào trong xe, muốn đi ra, đột nhiên Phong Đức cầm một chai nước gì đó phun về phía cô.
Thời Tiểu Niệm không có phòng bị, cơ hồ là hút hết vào trong mũi, rất nhanh tầm mắt của cô liền mơ hồ, cả thế giới xoay tròn điên đảo.
Bác sĩ Mặt sẹo nhào tới ra tay với Phong Đức, một đám người mặc tây trang màu đen từ chỗ kín đáo lao ra, đánh về phía bác sĩ Mặt sẹo, vệ sĩ của Thời Tiểu Niệm trong bệnh viện cũng xông ra.
Pháo bông nở rộ trên bầu trời đêm.
Phía trước bệnh viện yên tĩnh một mảnh, gió đêm lạnh lùng, mọi người đánh thành một vòng, có ánh sáng của lưỡi dao sắc bén lóe vào mắt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm vịn cửa xe muốn đứng lên, nhưng thân thể lại mềm yếu vô lực, cô nhìn gương mặt hiền hòa của Phong Đức, hơi tức giận.
Tại sao ngay cả Phong quản gia cũng muốn lừa gạt cô.
Ông là một người tốt như vậy.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, ép buộc mình thanh tỉnh một ít, tay cô chống lên cửa xe muốn đứng dậy, nhưng làm sao cũng không đứng lên nổi.
Cô phải đi về.
Cô phải trở về bên cạnh mẹ.
Thế giới trước mắt quay cuồng một mảnh, Thời Tiểu Niệm khó khăn đi từng bước một về phía trước, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.
“Lập tức mang Tịch tiểu thư rời đi!”
Phong Đức cản lấy bác sĩ Mặt sẹo lại, nói với thuộc hạ bên cạnh.
Mộ Thiên Sơ ở trong bệnh lúc nhận ra có chỗ không đúng cũng đã không kịp, cả người anh chạy ra ngoài như điên, đến cửa bệnh viện, bên ngoài đã loạn thành một vòng, chỉ thấy một chiếc xe màu đen nhanh chóng lao ra biến mất khỏi tầm mắt của anh.
“Đừng đánh nữa, đuổi theo cho tôi!”
Mộ Thiên Sơ rống to, lo lắng nhìn về phía chiếc xe biến mất.
Tiểu Niệm.
Đáng chết.
Mộ Thiên Sơ nhanh chóng đi đến bên cạnh, ngồi lên một chiếc xe, ngay cả giây an toàn cũng chưa cài đã đạp ga đuổi theo.
Rốt cuộc cũng đã sáng.
Cả thành phố S đều giới nghiêm.
Một ngày mới lại đến.
Không ít người dân và truyền thông tụ tập đến hai bên đoạn đường được thông báo xe hoa sẽ đi qua, chờ để có thể được nhìn thấy một ít tình huống liền quan đến buổi lễ đính hôn.
Khách sạn lớn Hoa Thiên.
Tia nắng mặt trời thứ nhất chiếu xuyên qua cửa sổ, Mona ngồi trước bàn đang trang điểm, thiết kế kiểu tóc, ba người đồng thời vây quanh cô, cố gắng làm được thật hoàn mỹ, không có một chút tỳ vết nào.
Mona nhìn mình trong kiếng, trên gương mặt kiều diễm nở rộ nụ cười, không thể che giấu được vẻ vui sướng trong mắt.
“Nhìn xem nhìn xem. hôm nay em gái của chúng ta xinh đẹp biết bao nha.”
Ngoài cửa, mấy người đàn ông mặc Âu phục thẳng tắp đứng đó, người người đều tràn đầy hơi thở cao quý, trêu chọc nhìn Mona.
“Đó là đương nhiên, em đẹp hơn vợ con của mấy anh nhiều.”
Trên mặt Mona tràn đầy kiêu ngạo nói, đối với mấy người anh trong gia tộc, trên mặt cô lộ ra vài phần làm nũng ngây thơ.
Mấy người đàn ông ngũ quan sâu sắc, gương mặt tiêu chuẩn phương Tây đều bị chọc cười: “Nói đúng lắm, ai có thể bằng được đại tiểu thư của gia tộc Lancaster chúng ta chứ.”
Một người đàn ông lớn tuổi đi đến sau lưng Mona, hai tay đè lên bả vai, nhìn cô trong kiếng nói: “Mona, sau khi đính hôn, em không thể tiếp tục làm một đại tiểu thư thay đổi thất thường, em sẽ phải mang lấy họ Cung, sau này trách nhiệm liên kết gia tộc Lancaster và Cung gia đều đặt trên người em, có biết không?”
“Anh Warker, em biết em phải gánh vác loại trách nhiệm như thế nào mà.”
Mona gật đầu một cái, mỉm cười nói.
Thân là đời sau của quý tộc tự nhiên là phải biết gánh trách nhiệm trên vai, các cô hưởng thụ loại vinh dự này, củng phải gánh trách nhiệm tương ứng.
“Em là cô gái thông minh nhất, anh tin tưởng em sẽ làm rất tốt.” Warker đứng sau lưng cô nói.
Một nam sinh mười lăm, mười sáu tuổi ngồi xổm bên cạnh Mona, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to màu xanh, cười gian trá, nói bằng tiếng Trung: “Chị Mona, chị bảo Cung Âu cho em một con người máy đi, nghe nói bên trong nội bộ của N.E có một loại người máy tốt nhất thông minh nhất, chưa có đưa ra thị trường.”
“Em nha, chỉ biết chơi mấy cái này.” Mona đưa tay vỗ đầu hắn: “Yên tâm đi, nhất định chị sẽ lấy một người máy tốt nhất cho em.”
Bây giờ quan hệ giữa cô và Cung Âu đột nhiên tăng mạnh, khoảng thời gian này Cung Âu không có tức giận hoặc cãi nhau với cô nữa, muốn một người máy chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ.