Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 778: Chương 778: Chương 408: Trước đêm đính hôn, Thời Tiểu Niệm bị bắt đi 2




Cảm tình suốt năm năm, rốt cuộc cô cũng đã vẽ một vòng tròn hoàn mỹ cho tình cảm của mình.

“Chơi mấy thứ này không có gì không tốt, cha em nói, bây giờ trong các con em quý tộc, chỉ có một mình Cung Âu mới có thành tựu không ai sánh bằng như vậy, muốn em học tập nhiều. Cha em còn khen chị Mona rất biết chọn người, cái này còn tốt hơn mấy người đời sau của quý tộc trong bụng không có nước gì kia nhiều.” Nam sinh ngồi xổm ở đó nói.

Lời vừa nói ra, cả phòng đều bật cười.

Có người cười nhạo hắn: “Là trong bụng không có chút nước mực nào, Thiên Thiên đòi học văn hóa Trung Quốc, kết quả lại học như vậy sao?”

“Tại sao trong bụng phải có nước mực? Làm sao uống được chứ?”

Cậu nam sinh nghiêm túc hỏi.

Mọi người cười rộ.

Mona ngồi ở chỗ đó, nhìn các anh chị em đứng một phòng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười.

Cả gia tộc đều rất coi trọng hôn lễ của cô, rối rít buông công việc trên tay xuống , chạy tới thành phố S chúc mừng cho cô.

Mona nhìn mình trong kiếng, có ánh sáng chiếu vào trên người, cô cảm thấy hôm nay mình đẹp đến rực rỡ vô cùng, có lẽ hôm nay là ngày mà cô đẹp nhì trong đời, còn lúc đẹp nhất sẽ là ngày kết hôn trong tương lai không lâu sau đó.

“Đúng rồi, chị Mona, em thấy trên thiệp mời có nói là sẽ cử hành hôn lễ ở Bắc Bộ Loan, đó là nơi nào? Thánh địa kết hôn ở Trung Quốc sao?” Cậu nam sinh kia lại hỏi.

Nói đến chỗ này, trên mặt Mona lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Bắc Bộ Loan ở chỗ giáp ranh với thành phố S, nơi đó có biển có cát trắng, đẹp vô cùng.”

Chỗ đó không phải nơi du lịch, cũng không phải thánh địa kết hôn gì.

Là được Cung Âu tạo ra.

Cô tận mắt nhìn thấy Cung Âu đã tốn rất nhiều tâm tư trên đó, đã từng, cô còn cho rằng Cung Âu sẽ không để ý đến buổi đính hôn gì, giống như buổi tuyên thệ vậy, còn chạy ngay giữa buổi lễ mà.

Nhưng lần này, anh lại tự mình hao tốn công sức ở buổi lễ đính hôn như vậy, còn dùng nhiều tâm tư hơn cả cô.

“Bắc Bộ Loan là do một tây Cung Âu tiên sinh chế tạo, là thánh địa kết hôn duy nhất chỉ thuộc về Mona tiểu thư. Chờ sau khi đính hôn, nơi đó sẽ bị niêm phong, không cho người nào khác đến.” Một người phụ tá của Mona đứng bên cạnh nói.

“Xem ra Cung Âu rất để ý đến em gái của chúng ta.”

Cả đám người lại bắt đầu rối rít hoặc chế nhạo hoặc chúc phúc Mona, tràn đầy tiếng cười quanh quẩn trong phòng.

Một vài trưởng bối của gia tộc Lancaster cũng mặc lễ phục tụ ba tụ năm đứng bên ngoài bàn luận buổi lễ đính hôn hôm nay.

Ai ai cũng tràn đầy tươi cười.

Trong bệnh viện, mùi vị nước thuốc quanh quẩn giữa không trung.

Từ Băng Tâm nằm trên giường vẫn chưa tỉnh lại, Tịch Kế Thao mệt mỏi chạy đến đứng bên mép giường, gương mặt nghiêm túc cứng ngắc, trên mặt có vài nếp nhăn, mặc dù đã tuổi trung niên những vẫn thấy được vẻ anh tuấn năm đó, chân mày ông nhíu lại, cầm tay Từ Băng Tâm thật chặt.

Bất quả chỉ một đoạn thời gian không thấy, con gái thì bị bắt, vợ lại nằm trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cho dù Tịch Kế Thao lại là một người đàn ông mạnh mẽ như thế nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi hơi mệt mỏi và hỗn loạn.

Mộ Thiên Sơ đi tới đi lui trong bệnh viện.

Tối hôm qua anh đuổi theo chiếc xe kia ra ngoài rất lâu, cuối cùng vẫn bị cắt đuôi.

Có vô số chiếc xe cản đường anh, căn bản là anh không cứu Thời Tiểu Niệm được.

Thời Tiểu Niệm bị mang đi, sống chết không rõ.

Sắc mặt anh tái nhợt, huyệt thái dương nhảy nhảy, hai chân đạp trên đất, nhưng lại giống như dẫm trên mây vậy, hoàn toàn không có cảm giác thực tế.

“Tịch tiên sinh, Mộ thiếu.”

Bác sĩ Mặt sẹo từ bên ngoài vội vàng chạy tới.

“Sao rồi?”

Mộ Thiên Sơ khẩn trương xông về phía ông.

Bác sĩ Mặt sẹo lắc đầu một cái nói: “Hôm nay là buổi lễ đính hôn của Cung Âu, có vô số nhân vật nổi tiếng khắp các nước chạy tới thành phố S, còn có một số chính khách muốn tham dự, cả thành phố đều giới nghiêm, không dễ dàng gì mà tìm người, chúng tôi không điều tra được tung tích của Thời tiểu thư.”

“...”

Nghe được như vậy, Mộ Thiên Sơ ảo não nhắm hai mắt lại, siết chặt quả đấm trong tay: “Xem ra là Cung gia không nhịn được nữa, không muốn tạo bất ngờ nữa, mà muốn trực tiếp giải quyết Tiểu Niệm.”

“Sao con biết là người của Cung gia bắt Tiểu Niệm?”

Tịch Kế Thao ngồi trên giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Mộ Thiên Sơ.

“Là Tiểu Niệm nói, Cung lão gia muốn mạng của em ấy.” Mộ Thiên Sơ đi đến trước mặt Tịch Kế Thao, trầm thấp nói: “Mặc dù là Phong Đức mang Tiểu Niệm đi, nhưng hẳn là không phải Cung Âu đã ra tay, lúc này cậu ta và vị hôn thê không có tâm tình đi để ý đến Tiểu Niệm.”

Nếu Cung Âu muốn ta tay với Thời Tiểu Niệm cũng sẽ không cần chờ tới bây giờ.

“Nói tiếp.”

Tịch Kế Thao nói, nghe anh phân tích.

“Vả lại, tuy Phong Đức là quản gia của Cung Âu, nhưng nói như thế nào cũng là do Cung gia đào tạo ra, nghe lệnh Cung lão gia làm một chút chuyện cũng không kỳ lạ.” Mộ Thiên Sơ nói, giọng hơi hốt hoảng: “Hôm nay lại giới nghiêm cả thành phố, rất khó tìm người.”

Sắc mặt Tịch Kế Thao trầm xuống, rất là khó coi, giọng nói nghiêm túc: “Thiên Sơ, con nói xem bây giờ xác suất Tiểu Niệm còn sống là bao nhiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.