Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Con không biết.”
Mộ Thiên Sơ thừa nhận là mình hoảng loạn, làm thế nào cũng không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm sẽ bị bắt đi vào lúc này.
Theo như Tiểu Niệm nói, Cung gia muốn giết em ấy càng nhanh càng tốt, vậy làm sao còn hy vọng sống sót chứ.
Tịch Kế Thao đứng lên, buông tay Từ Băng Tâm ra, bỗng nhiên hung hăng quăng dĩa trái cây trên đầu giường xuống đất: “Cung gia đúng là hiếp người quá đáng mà!”
Làm nhục con gái ông, đoạt cháu ngoại của ông, ông càng nhân nhượng họ lại càng lấn tới!
Thật là buồn cười!
Trái cây rơi đầy đất.
Mộ Thiên Sơ đứng ở đó, nhìn trái cây trên đất, hỏi bác sĩ Mặt sẹo bên cạnh: “Bây giờ là mấy giờ? Buổi lễ đính hôn của Cung gia mấy giờ thì bắt đầu, chạy tới Bắc Bộ Loan phải mất thời gian bao lâu?”
“Cách buổi lễ đính hôn còn có vài giờ.”
Bác sĩ Mặt sẹo trả lời.
“Đi, chúng ta đi đồn cảnh sát báo án trước, lại đi Bắc Bộ Loan tham gia buổi lễ đính hôn!” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói, làm ra quyết định.
Tịch Kế Thao đứng ở đó, nghe vậy xoay người nhìn Mộ Thiên Sơ, nghiêm túc hỏi: “Con muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đi tìm người của Cung gia, nếu như bọn họ thông minh, thả Tiểu Niệm, chuyện gì cũng dễ nói. Nếu như Tiểu Niệm có chút chuyện gì, cái buổi lễ đính hôn này, bọn họ đừng mong được thuận buồm xuôi gió!” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói: “Con nghĩ, Cung gia làm sao cũng muốn cái mặt mũi này chứ.”
“Buổi lễ đính hôn của Cung gia phòng bị giới nghiêm, sao con đi vào được?”
Tịch Kế Thao hỏi.
Không vào được, cũng không quậy phá được.
“Như vậy phải cám ơn vị hôn thê đó của Cung Âu, cô ta tự mình cho chúng ta hai tấm thiệp mời, tối hôm qua lúc xảy ra chuyện, con cũng đã nghĩ đến phải đi bước này, lấy thiệp mời lại.” Mộ Thiên Sơ nói.
“Tốt lắm, vậy làm theo như con nói đi, ở thành phố S, Tịch gia chúng ta không có thế lực nào, chỉ có thể như vậy.”
Tịch Kế Thao trầm giọng nói: “Ta đi với con! Cứu được Tiểu Niệm thì tốt, cứu không được, Cung gia cũng đừng nghĩ còn được một chút danh vọng gì trên đời này.”
“Dạ.”
Mộ Thiên Sơ gật đầu một cái, xoay người đi an bài.
Vừa đi được hai bước, dưới chân anh lảo đảo một cái, hai tay chống lên tường, sắc mặt tái nhợt.
“Mộ thiếu, cậu không sao chứ?”
Bác sĩ Mặt sẹo vội vàng đỡ Mộ Thiên Sơ, lo âu nhìn anh.
“Không sao.”
Mộ Thiên Sơ lắc đầu một cái, cúi xuống nhìn hai miếng băng keo cá nhân trên chân mình, đó là do Thời Tiểu Niệm tự tay dán lên cho anh.
Tiểu Niệm, nhất định em không được xảy ra chuyện gì.
Bọn họ thật vất vả mới đi đến được như hôm nay, cô không thể xảy ra chuyện.
...
Bên kia.
Lâu đài đế quốc tráng lệ nguy nga, Cung Âu đứng trước một cửa sổ sát đất, mặt không biểu tình giang hai tay ra, mặc cho nữ giúp việc thay lễ phục màu đen cho anh, thắt nơ vào.
Mái tóc màu đen của Cung Âu đã được xử lý, làm nổi bật gương mặt đẹp trai của anh, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt đen thâm thúy vô cùng, trống rỗng nhìn về phía trước, dưới sóng mũi cao, môi mỏng hơi nhếch lên một tia lạnh lùng.
Anh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài phối hợp vô cùng.
Cung Âu đứng ở đó, tùy ý nữ giúp việc xử lý cho mình, không nói lời nào.
La Kỳ mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc thanh nhã từ trên lầu đi xuống, nhìn bóng người cao lớn của Cung Âu tắm dưới ánh nắng mặt trời, phủ lên một tầng ánh sáng, giống như hư ảo vậy.
Trong lòng La Kỳ có vài phần cảm khái, tháo chiếc mũ trên đầu xuống giao cho nữ giúp việc, tóc của bà được thiết kế thành kiểu phục cổ của thế kỷ trước, làm cho bà càng tỏ ra quý phái mê người.
Bà đi về phía Cung Âu.
Nữ giúp việc đang mở một cái hộp ra, bên trong đặt một cái đồng hồ đeo tay kiểu mới, độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.
“Để tôi đi.”
La Kỳ đi tới, lấy chiếc đồng hồ trong hộp ra, bền ngoài thiết kế mới mẻ độc đáo, bên trong dùng những viên kim cương nho nhỏ ghép thành hai chữ: AN.
Âu cùng Na.
Thật là một tổ hợp có ý nghĩa.
La Kỳ đi tới bên cạnh Cung Âu, đeo lên cho anh, vừa gài nút vào, bà nâng tay Cung Âu lên, cẩn thận thưởng thức, đột nhiên trong mắt bà nổi lên một tầng hơi nước: “Tay của con cũng đã lớn như vậy, thật giống như ngày hôm qua tay của con cũng chỉ nhỏ bằng một nửa của mẹ thôi.”
Một người phụ nữ cho dù cao cao tại thượng bao nhiêu, đối với con mình luôn luôn ôn nhu cảm khái.
“...”
Cung Âu đứng ở đó, mặc cho bà nắm tay mình, rũ mắt lãnh đạm nhìn bà, yên lặng không nói.
La Kỳ từ từ buông tay Cung Âu xuống, ngước mặt nhìn anh, đôi mắt Cung Âu sâu thẳm vô cùng, cứ nhìn bà chằm chằm như vậy, làm cho người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.
Trên mặt anh không có một tia nụ cười.
La Kỳ ngưng mắt nhìn gương mặt của Cung Âu, trên đôi môi bôi son nhàn nhạt nhếch lên một nụ cười: “Hôm nay con đã đính hôn, sẽ có một người phụ nữ khác cùng con ở chung cả đời, mẹ dành hết tất cả chúc phúc cho con, cầu mong con mạnh khỏe, cầu mong con vui sướng.”
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu run rẩy, sắc mặt lãnh đạm hơi thả lỏng, nhìn La Kỳ chăm chú hỏi từng chữ từng chữ: “Mẹ chỉ cầu mong con được như vậy là đủ rồi?”
“Đúng, như vậy là đủ rồi.”
La Kỳ khẽ mỉm cười.