Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 780: Chương 780: Chương 409: Nơi này là Bắc Bộ Loan của thành phố S 2




“Vậy nguyện vọng của mẹ nhất định sẽ được thực hiện..” Giọng Cung Âu trầm thấp mà kiên định nói từng chữ từng chữ.

La Kỳ cười lên, giang hai cánh tay về phía Cung Âu, Cung Âu nhìn bà chần chờ một giây, sau đó ôm bà vào ngực, đôi mắt cực kỳ thâm thúy: “Mẹ, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng cầu mong mẹ như vậy.”

“Thật là đã trở thành một người đàn ông chân chính rồi, nói chuyện cũng trở nên êm tai như vậy.” La Kỳ dựa vào ngực anh vui mừng nói.

Từ trước tới giờ, Cung Âu chưa từng nói những lời như vậy với bà.

Không nổi giận không nóng nảy đã xem như là tốt với bà lắm rồi.

Phong Đức từ bên ngoài đi tới, khóe mắt hơi bị thương nhẹ, ông đứng ở đó, cúi người xuống, nói với Cung Âu: “Thiếu gia, đã đến giờ, nên đi tiếp cô dâu rồi.”

“Đưa cha mẹ đi Bắc Bộ Loan trước đi.”

Cung Âu buông La Kỳ ra, lãnh đạm mở miệng ra lệnh.

“Dạ, thiếu gia.” Phong Đức gật đầu, quay qua nhìn La Kỳ, cung kính hỏi: “Phu nhân, lão gia đâu ạ?”

Nghe vậy, La Kỳ nhìn lên lầu: “Dường như ông ấy còn có một số việc, vậy tôi đi gọi người của gia tộc Lancaster trước, lát nữa lão gia sẽ tới.”

“Dạ, phu nhân.”

Phong Đức gật đầu.

Cung Âu đứng ở đó, lãnh đạm nghe, hồi lâu sau, anh nhìn về phía cầu thang, nhếch môi, nở một nụ cười gian tà đến tận xương.

Trên lầu, mấy người tâm phúc của Cung lão gia từ trong phòng đi ra, trố mắt nhìn nhau, đều thấy được một ý trong mắt đối phương....

Cung lão gia nói hôm nay sẽ xảy ra chuyện là ý gì?

Sao bọn họ lại không hiểu chứ?

...

Ánh mặt trời dần dần lọt vào một căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, ôm nhu lướt qua mỗi món đồ dùng trong nhà, phất qua giường lớn màu trắng.

Thời Tiểu Niệm nằm trên giường hoảng hốt tỉnh lại, cô mở mắt ra khẽ chớp chớp, chiếu vào torng mắt cô là một căn phòng xa lạ, trí nhớ lập tức ủa về.

Bệnh viện yên tĩnh.

Đột nhiên Phong Đức đến thăm.

Phong Đức nói cái gì mà Cung Âu có khuynh hướng muốn tự sát.

Tại sao lại có thể như vậy, tại sao Phong Đức phải làm cô hôn mê, tại sao phải mang cô tới chỗ này? Ông là đang làm việc cho Cung Âu sao, không có lý do, bây giờ Cung Âu làm gì rãnh rỗi mà đi nhốt cô chứ?

Như vậy chỉ còn một loại khả năng, Phong Đức là người của Cung lão gia.

Ông đang làm việc cho Cung lão gia.

Nghĩ tới khả năng này, Thời Tiểu Niệm hơi sợ hãi, càng nhiều hơn là bi thương.

Phong quản gia, một người trưởng bối mà cô tôn kính kính yêu, kết quả ông lại bắt cô, a, quả nhiên quản gia cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc sao?

Thời Tiểu Niệm động đậy, tay cô bị trói sau lưng, trên người đắp chăn lại, hai chân cũng không tách ra được, trên mắt cá chân đã bị trói, cô dùng hết sức lực ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài.

Trên cửa sổ gỗ màu nâu là mấy miếng cửa kiếng thủy tinh hợp lại thật kín, được lau rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, trên đất tràn cầy cát mịn màu trắng, một cái cây lớn đứng sững ở giữa.

Từ góc độ của cô không nhìn thấy được cây cao bao nhiêu, chỉ biết phạm vi bóng cây rất lớn, lớn đến giống như không có kết thúc vậy.

Trong phòng rất yên tĩnh, loáng thoáng có tiếng sóng vỗ truyền tới.

Chẳng lẽ bây giờ cô đang ở bờ biển?

Tại sao phải mang cô tới chỗ này, muốn giải quyết cô chỉ cần trực tiếp đâm một dao là được rồi mà?

Cung Âu đính hôn, nhất định Cung lão gia phải tự mình đến, chẳng lẽ Cung lão gia muốn gặp cô một lần, nhìn xem là gương mặt như thế nào mà có thể gieo họa hai đứa con trai của ông, rồi mới giết cô?

Bất luận như thế nào cô cũng phải chạy khỏi nơi này rồi nói sau.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, quay đầu nhìn những đồ trưng bày trong phòng, không tìm được cái gì có thể sử dụng cả, cô dùng tất cả sức lực giùng giằng hai tay, dây lại càng bị siết chặt hơn, cứa vào da cô.

Thời Tiểu Niệm nhíu mày từ trên giường nhảy xuống, hai chân khép lại nhảy về phía trước từng bước từng bước, vẫn nhảy đến bên cạnh cửa kiếng, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài rất yên tĩnh, trừ tiếng sóng vỗ xa xa truyền tới thì không có tiếng động nào cả,

Cũng không có bóng người.

Không ai canh chừng cô sao?

Thời Tiểu Niệm quay lưng lại, dùng tay kéo chốt cửa, cửa đã bị khóa, kéo không ra được, cô không ngạc nhiên chút nào.

Cô thử đụng đụng lên cửa kiếng, tiếng vang rất lớn rất đục, nhưng cửa kiếng dày vô cùng, không biết phải đụng đến khi nào mới có thể mở ra.

Thời Tiểu Niệm xoay người, lại nhảy tưng tưng trong phòng, kéo từng ngăn bàn ra.

Mỗi một ngăn kéo cũng trống trơn, không có gì cả.

Cô nhảy đến mồ hôi hột đầy người, đến trước tivi, phát hiện bên dưới để một quyển sách màu đỏ mạ vàng, thủ công vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

“...”

Thời Tiểu Niệm lấy quyển sách vừa dày vừa nặng ra, vứt lên giường.

Cô xoay người, trên mặt toát ra vài giọt mồ hôi, rũ mắt nhìn quyển sách, chỉ thấy ngay chính giữa thiết kế logo phiền phức, dùng những viên kim cương nho nhỏ ráp thành hai chữ thật to: AN.

Ở bên cạnh Cung Âu một thời gian, Thời Tiểu Niệm cũng có thể nhìn ra được, kim cương trên sách này là thật.

Dưới chữ AN là bốn chữ tiếng Trung thiết kế theo kiểu phục cổ: Buổi lễ đính hôn.

Bên dưới còn một hàng chữ nhỏ: Cảm ơn cậu chú phúc.

Buổi lễ đính hôn, trong lòng Thời Tiểu Niệm trầm xuống, bỗng nhiên nhận ra được cái gì, nghiêng người lật một trang sách qua, rũ mắt nhìn.

quả nhiên, đây là một quyển sách giới thiệu buổi lễ đính hôn của Cung Âu được tặng cho tân khách tham gia, giống như là một quyển sách du lịch vậy, giới thiệu cảnh sắc của Bắc Bộ Loan, bao gồm trong phòng có những quà tặng gì, giải thích rất rõ ràng.

AN,

Âu cùng Na?

Quyển sách này làm thật xinh đẹp.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn cả phòng một cái, nơi đây là phòng của tân khách trong buổi lễ đính hôn.

Cũng có nghĩa, nơi đây là Bắc Bộ Loan của thành phố S.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.