Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin mở to hai mắt, vì sao cô lại được đưa tới đây?
“Cạch.”
Có tiếng động truyền tới.
Thời Tiểu Niệm thở mạnh đứng ở cuối giường, chuyển mắt nhìn sang cửa kính, chỉ thấy Phong Đức dùng chìa khoá mở cánh cửa, có hai bảo vệ đẩy cửa.
“Tịch tiểu thư.”
Phong Đức từ ngoài đi tới, trên người ăn mặc phù hợp quản gia, áo sơ mi cùng áo com lê, đồng hồ đeo ở trước ngực, trên mặt có vài nếp nhăn, ngũ quan có thể thấy được đã từng anh tuấn, ông đi tới, trên mặt có sự mỏi mệt, đôi mắt mang theo áy náy nhìn Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, lạnh lùng nhìn ông.
“Tịch tiểu thư, ngủ một đêm, có đói bụng không, ăn một chút gì đi.”
Phong Đức nói ra, trong lời đều là áy náy.
Một bảo vệ bưng khay đồ ăn tới, đặt đồ ăn trên khay lên bàn. Một người khác thì đi tới chỗ Thời Tiểu Niệm, cởi dây trói tay cô ra.
Hai tay có được tự do, Thời Tiểu Niệm lập tức xoa xoa cổ tay của mình, nhưng không có ăn cái gì.
Phong Đức thấy cô như vậy, càng áy náy: “ Tịch tiểu thư...”
“Rốt cuộc Phong quản gia làm chuyện thay ai?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn ông, trong mắt không có một chút tôn trọng: “Cung Âu sao? Nhưng Cung Âu không thể nhốt tôi như vậy.”
Nhất là lúc này.
Phong Đức đứng ở trước mặt của cô, trầm mặc.
“Cũng không thể nào là Mona, vậy cũng chỉ còn lại Cung gia, vì cái gì? Đưa tôi tới nơi đính hôn của Cung Âu, định giết chết tôi sao? Đây là trước khi cho tôi chết còn bị châm chọc nhục nhã hay sao?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng hỏi.
“Tịch tiểu thư, vẫn là ăn một chút gì trước đi.”
Phong Đức than nhẹ một tiếng, nói ra.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, cảm giác mình đang nói chuyện với một cọc gỗ, cô đánh giá Phong Đức, nhìn trên mặt ông có một chút vết thương nho nhỏ, không khỏi cười khổ một tiếng: “Trước kia ở bên cạnh Cung Âu, tôi đối với người xung quanh anh ấy cảm thấy phẫn nộ cùng tuyệt vọng, chỉ có Phong quản gia là tốt với tôi.”
“...”
Phong Đức nhìn cô, áy náy trên mặt càng đậm.
“Tôi nhớ được lúc mới đầu, Phong quản gia còn nghiên cứu tôi thích ăn gì, tự mình xuống bếp làm cho tôi ăn.” Thời Tiểu Niệm nói ra.
Phong Đức có chút ngạc nhiên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, khi đó, thật sự ông rất đồng tình, rất thương tiếc cô, cho nên tự mình xuống bếp, nhưng chưa từng có đề cập, không nghĩ tới cô lại biết.
“Thật có lỗi, Tịch tiểu thư, là tôi lừa cô.”
Phong Đức nói ra.
Mặc kệ là tình cảm gì, một khi bị bịt kín tính toán và lừa gạt, sẽ trở nên không còn thuần túy được như trước kia.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía ông, ngồi xuống chỗ đuôi giường: “ Phong quản gia, thân là quản gia có nhiều việc thân không làm được, thế giới quản gia các ông không có đúng sai, chỉ có chủ nhân.”
“...”
Phong Đức trầm mặc đứng đó.
“Thật sự là Cung gia muốn giải quyết tôi sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức hỏi, nói từng chữ từng chữ: “ Nếu như là Cung gia, tôi không muốn bị nhục nhã, không muốn bị ngược đãi, xin Phong quản gia cho tôi vui vẻ, cho tôi tình nguyện chết trong tay ông.”
Cô không muốn giống như là con cá, tùy ý để Cung gia xâu xé, cô không phản kháng, không có nghĩa là cô không hận.
“Tịch tiểu thư...”
Phong Đức nhìn cô muốn nói gì lại thôi.
“Hôm nay là ngày Cung Âu đính hôn.” Thời Tiểu Niệm nói, vừa rồi Phong Đức nói cô đã ngủ cả đêm, cũng nói nơi này, hôm nay Cung Âu sẽ cùng Mona đính hôn.
Cô chết trong ngày Cung Âu đính hôn, không có gì châm chọc hơn.
Nghe vậy, Phong Đức tiến lên một bước, chính là muốn nói cái gì, bỗng một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Em muốn chết như vậy?”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cuối giường, nghe vậy, cả người cứng nhắc, máu ở trong người bỗng nhiên chảy ngược, đôi mắt khó tin mở lớn, ngơ ngác nhìn ra phía trước.
Giọng nói kia là sao, sao lại là của anh được.
Anh không có khả năng xuất hiện ở đây.
Bên tai truyền đến tiếng giày, từng bước từng bước trầm ổn.
Cô cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn ra phía ngoài, bên ngoài cửa kính chỉ có một màn lụa trắng, một cái cây to, không có gì khác, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Bên ngoài cánh cửa trong suốt, một đôi chân được quần đen bao quanh, tiến vào tầm mắt của cô.
Lập tức, một bóng người chiếu lên cửa kính.
Trong phút chốc đấy, bên ngoài lá cây rơi xuống, hình ảnh giống như đông cứng lại.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, hai chân còn bị trói, cô khó tin mà nhìn qua, thật lâu về sau, cái hình ảnh kia đều khắc thật sâu ở trong trí nhớ của Thời Tiểu Niệm.