Khí trời chuyển tốt, bóng hình Cung Âu ở cửa, cao lớn đẹp trai, thân hình thẳng tắp, anh mặc một lễ phục màu đen, may vừa vặn, không có chút tì vết nào, gò má của anh hoàn mỹ anh tuấn, mũi thẳng phác hoạ hình dáng khiêu gợi, lỗ tai mang một bông tai kim cương, che đi vết thương, lá cây vẫn còn rơi xuống, tạo thành bối cảnh cho anh.
Anh giống mẹ của anh, có thể đem nhất cử nhất động biến thành phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Phong cảnh đẹp nhất.
Anh đi qua cửa kính, sau cùng đứng ở giữa cửa, chặn ánh nắng, một đôi mắt đen nhìn vào cô chằm chằm, trên mặt không có một chút biểu hiện.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, hô hấp đều không ổn định.
Cô không thể tin vào hai mắt mình, thế nào lại là Cung Âu, làm sao có thể là Cung Âu chứ.
Cô sai rồi.
Cô toàn nghĩ sai.
Phong Đức vẫn luôn trung thành Cung Âu? Là cô hiểu lầm, nhưng vì sao hôm nay Cung Âu bắt cô, anh muốn làm cái gì?
“Ra ngoài.”
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch, tiếng nói lạnh lùng.
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức cùng hai bảo vệ lui ra, đóng cánh cửa kính lại.
Trong phòng anh sáng đầy đủ, chỉ còn lại có Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm ngây ngốc nhìn anh, nhìn thấy lễ phục ở trên người anh.
Nghe nói lễ phục là anh tự chọn, anh là một người kén chọn, nên không thể có một chút tì vết, quả nhiên lễ phục hôn lễ, cũng đặc biệt đẹp, tuy nhìn màu sắc đơn giản, nhưng trong nó hiện ra sự cao quý, tất cả cúc áo đều ngọc xanh, để lộ giá trị không nhỏ.
Hôm nay anh càng thêm anh tuấn.
“Lễ phục của anh hôm nay thế nào, đánh giá một chút đi.” Cung Âu lạnh lùng mở miệng, tiếng nói âm trầm từ tính, ánh mắt quét về phía cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, căn bản không nói ra lời, cô há to miệng, giọng giống như là kẹt trong cổ, không có cách nào nói ra.
Cái này là gì.
Hôm nay ngày anh đính hôn, anh mặc lễ phục xa hoa, xuất hiện ở trước mặt cô.
Cung Âu liếc nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào cái ghế, đưa tay kéo cái ghế đi, chân ghế ma sát sàn nhà, phát ra tiếng vang khe khẽ.
Tiếng kéo cứ dài dằng dặc, gần như tra tấn lòng Thời Tiểu Niệm, tra tấn cho cô đứng ngồi không yên.
Cung Âu chậm rãi kéo ghế tới trước mặt cô, quay lưng ghế về phía cô hai tay tùy ý đặt lên trên ghế, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, con ngươi cực kỳ đen nhánh, môi mỏng khẽ động: “Lễ phục này của anh xấu, xấu đến em không nguyện ý đánh giá sao?”
Lông mi Thời Tiểu Niệm rung động, cô ngước mắt đón lấy ánh mắt của Cung Âu.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên một đường cong, giống như cười mà không phải cười, mang theo vài phần tà khí, để cho người ta không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
“Là anh bắt tôi.”
Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói ra một câu nói nhảm.
Là Cung Âu ra tay với cô, đáp án này càng mạnh hơn Cung gia, cô cảm giác mình giống như là đi trên con đường tử vong.
“Lễ phục không dễ nhìn sao?”
Không có được đáp án, Cung Âu tiếp tục cố chấp hỏi, cái cằm tựa trên cánh tay của mình, mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Tại sao muốn cô đánh giá lễ phục của anh.
Trong lòng cô không dễ chịu.
“Nhìn rất đẹp.” Thời Tiểu Niệm khó khăn phát ra từ cổ họng, một giọt mồ hôi từ trên thái dương chảy xuống: “Quần áo anh chọn sao lại không dễ nhìn được.”
“Ừm, anh cũng cảm thấy nhìn rất đẹp.”
Cung Âu ngồi lên trên ghế, hai cái chân dài mở rộng, một cái chân còn gần cô, nói xong, anh nhíu mày, tràn đầy tự mãn đắc ý.
Nhìn thấy Cung Âu như vậy, Thời Tiểu Niệm có loại dự cảm xấu, trong lòng hoảng loạn.
Lúc anh nóng nảy nổi giận cũng không như thế, bộ dạng anh đáng sợ nhất chính là bộ dạng trước mắt, không có tức giận, không có phẫn nộ, anh giống như đeo mặt nạ, anh nhìn người ta, anh cười, lại làm cho người ta không rét mà run.
“Cung Âu, mẹ tôi ngã bệnh, tôi rất lo lắng cho bà, anh thả tôi về thăm bà một chút được không.”
Giọng Thời Tiểu Niệm mềm mại nói ra.
Vào bối cảnh hôm nay, đối mặt Cung Âu như vậy, cô chỉ muốn trốn.
“Hôm nay là anh đính hôn, em không có gì muốn nói với bạn trai cũ hay sao?” Cung Âu nhìn cô nói ra, trong con ngươi đen phản chiếu khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô.
“Những gì nên nói, không phải chúng ta đã nói rồi sao?”
Thời Tiểu Niệm nói, hai tròng mắt trong suốt hiện ra một vẻ bối rối.
Cô nhìn không hiểu người đàn ông này, bọn họ đã chia tay rồi, cô buông tay, anh cũng buông tay, chính miệng anh nói muốn thả cho cô tự do, đây đều chuyện mới tháng trước.
Không phải anh đã quên chứ.
“Nhưng hôm nay anh đính hôn.”
Cung Âu dựa vào thành ghế, nhìn cô chăm chú, tiếng nói nhỏ như mất tiếng: “Tôi biết hôm nay có bao người tới hay không? Bọn họ đều là chờ được nhìn anh đính hôn, sau khi đính hôn, anh và Mona sẽ ngủ trên một cái giường, để cho cô ta mang thai đời sau cho anh, anh phải trông coi Cung gia, phải trông coi quan hệ của các gia tộc, sau đó sống giống như cha của mình.”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh nói không ra lời.
“Từ sau hôm nay, Cung Âu trước kia sẽ không còn nữa, em nói xem, hôm nay là là một ngày rất quan trọng, có phải em nên nói chút gì với anh không?” Cung Âu nhìn cô mà hỏi.
Rõ ràng ở trước truyền thông, là người đàn ông đắc ý phấn khởi, giờ này phút này, cô không nhìn thấy một chút bộ dạng vui vẻ khi sắp đính hôn của anh.
Thời Tiểu Niệm khẽ động bờ môi, có chút khó khăn hỏi ra: “Cung Âu, có phải anh không muốn đính hôn không?”
Anh không tình nguyện kết hôn, không tình nguyện bị sắp xếp, không tình nguyện sống chung quãng đời còn lại cùng với Mona, phải không?
“Hiện tại còn nói cái này là gì?” Cung Âu khẽ nhếch khóe môi: “Người tới đều đã tới, nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị, em muốn anh làm lễ đính hôn này, hôm nay anh làm rồi. Anh vì em mà làm, cho nên anh muốn hỏi, Thời Tiểu Niệm, em có hài lòng không?”