Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Có lẽ là vậy.
Cho nên, anh mới có thể hủy hôn, đoạn tuyệt quan hệ.
Cách cánh cửa sổ đáp lại cho bà là sự im lặng.
“Tôi biết ông tức giận.” La Kỳ bi thương nói: “Thế nhưng thu tay lại đi, đầu với con mình thì có ý gì? Chúng ta đã không chi phối được nó, chúng ta mưu kế từng bước cho nó, nhưng cuối cùng lại để Cung Âu ngay cả chúng ta cũng không nhận nữa.”
Nhất định bọn họ không thể chiếm được một lần nghe lời của con trai rồi.
Cung Úc nghe lời, thế nhưng ông trời mang anh đi.
Cung Âu thông minh, lại bị Tịch Tiểu Niệm mang đi.
La Kỳ ngồi ở đó, gió thổi làmg bà rơi nước mắt, trong mắt chảy xuống một hàng dịch thể trong suốt.
...
Ba ngày sau, cha Cung mẹ Cung rời thành phố S, trở về Anh quốc.
Thời Tiểu Niệm tin tưởng, trong ba ngày này, bọn họ cũng không ngừng dùng mọi cách dò xét tình trạng Cung Âu, xác định chứng bệnh cố chấp của anh càng hơn lúc trước, bọn họ thỏa hiệp, cuối cùng rời đi.
Đương nhiên, trong thời gian ngắn, cô cũng không tiếp tục muốn vọng tưởng nhìn thấy Holy rồi.
Holy không thể khống chế Cung Âu, nhưng có thể khống chế cô.
Trong bệnh viện có mùi của nước khử trùng nhàn nhạt.
Ánh nắng sáng ngời xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng.
Trên giường bệnh lớn như vậy, Phong Đức nằm ở trên giường, cánh tay có chút run rẩy cầm chiếc đồng hồ bỏ túi, ngón tay ấn mở ấn đóng, cảm kích nhìn Thời Tiểu Niệm ở bên: “Tịch tiểu thư, cám ơn cô.”
“Tôi đã nói với ông chủ đồng hồ, không muốn thay mới, mà muốn cái cũ có ý nghĩa.” Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế bên cạnh.
“Làm sao Tịch tiểu thư biết?”
Phong Đức bị thương rất nặng, nói chuyện vô cùng suy yếu.
“Bời vì từ khi tôi biết Phong quản gia, ông luôn mang theo chiếc đồng hồ bỏ túi này, chưa từng thay đổi, cho nên tôi nghĩ, ông hẳn là nhớ một người bạn cũ.”
Thời Tiểu Niệm khẽ cười nói.
“Tịch tiểu thư thông minh.” Phong Đức tán thưởng nói, cẩn thận cất kỹ đồng hồ vào túi.
Lúc này Cung Âu từ ngoài đi tới, con ngươi u ám liếc qua bọn họ một chút: “Có nhiều lời để trò chuyện vậy sao?”
Trò chuyện một chút, vậy mà trò chuyện được một giờ rồi.
Lấy đâu ra nhiều lời vậy!
Cung Âu tiến lên nhấc Thời Tiểu Niệm dậy, lạnh lùng nhìn Phong Đức một chút: “Ông dưỡng bệnh, chúng tôi đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức có ý ngồi dậy, Thời Tiểu Niệm vội vàng qua đè ông lại, không cho ông động linh tinh, kết quả tay lại bị Cung Âu vỗ một cái, trong mắt của anh léo lên ghen ghét: “Không cho phép đụng vào ông ấy!”
“...”
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao gật đầu, sau khi tạm biệt Phong Đức, ra khỏi bệnh viện cùng với Cung Âu.
Bên ngoài mặt trời chiếu cao.
“Hiện tại qua công ty sao?” Thời Tiểu Niệm đi bên cạnh Cung Âu, kéo cánh tay của anh hỏi.
“Sao em lấy đâu ra nhiều lời nói cùng với Phong Đức như vậy!”
Cung Âu dừng bước, một đôi mắt đen không vui nhìn cô chằm chằm, mặt mũi khó chịu.
“Phong quản gia với em chỉ là trưởng bối, giống như cha vậy, tư tưởng anh đừng lệch lạc vậy.” Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói: “Với lại Phong quản gia không có con gái, không có vợ, chúng ta nên quan tâm thêm một chút.”
“Nhưng ông ấy cũng là đàn ông!”
Cung Âu nhíu lông mày.
“Nhưng anh biết em chỉ yêu có anh.” Thời Tiểu Niệm không phải thích nói lời như vậy rõ ràng, nhưng đối mặt với Cung Âu, cô cũng chỉ có thể như thế.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu mới tốt hơn chút.
Thời Tiểu Niệm ôm lấy cánh tay của anh đi về phía trước, mặt dính sát vào cánh tay anh, tiếng nói Cung Âu lại vang lên trên đỉnh đầu của cô: “Phía cha đã trở về, không có tiếp tục động tới người của anh nữa, nhất dịch là ông ấy thua . Còn HoLy, anh sẽ nghĩ biện pháp mang nó về.”
Nhắc tới Holy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, sau đó ngẩng đầu lên, cười không cần thiết: “Cung Âu, bây giờ em đã nghĩ thông, giống như anh nói, Holy ở bên cạnh họ cũng sẽ không có bị làm sao, bây giờ không cần lo lắng như vậy.”
“Em nghĩ thông suốt sao?”
Cung Âu cúi đầu nghi hoặc nhìn cô.
Cô đến nằm mơ cũng sẽ gọi tên con trai, sao lại nghĩ thông suốt vậy.
“Đúng vậy, huống hồ mỗi ngày em đều mặt mày ủ rũ, chẳng phải đối với Tiểu Quỳ và anh không công bằng sao?” Thời Tiểu Niệm dựa vào anh cười: “Chúng ta kết hôn đã không dễ dàng, em muốn bên anh thật tốt.”
Cung Âu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, đưa tay nắm cằm của cô, có chút đắc ý nhếch môi: “Thời Tiểu Niệm của anh càng ngày càng có tiến triển.”
“Vậy còn anh, có thể tiến bộ một chút hay không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Anh có chỗ nào cần tiến bộ.”
“Đừng có ăn dấm bậy bạ!” Thời Tiểu Niệm nói: “Ngoài ra, ngoại trừ công việc cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa, mỗi ngày vừa làm xong việc, chúng ta sẽ đi chơi có được không?”
“Chơi đùa với em sao?”
Cung Âu hếch mày, người đến người đi ở cửa bệnh viện, anh giống như là vật sáng tồn tại, không cố kỵ gì mà nói ra.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng đó đều có thể cảm nhận được người đi bên cạnh quăng tới ánh mắt kỳ lạ, vô cùng xấu hổ, cô kéo lấy tay anh bỏ chạy.