Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 846: Chương 846: Chương 442: Chuyện xem phim 2




Cung Âu cười qua vô cùng vui vẻ, một tay ôm lấy cô từ phía sau, không để ý bên cạnh có bao nhiêu người nhìn, cúi đầu xuống hôn lên lỗ tai cô, ôm lấy cô vô cùng chặt.

Ảnh chụp Cung Âu cùng thời Thời Tiểu Niệm tình tứ nhanh nhanh chóng leo lên tin tức quan trọng.

Trước kia, Cung Âu không quá thích tin tức đào hoa của anh, nhưng bây giờ, anh lại tha thứ truyền thông rất nhiều, chỉ cần nói bọn họ tình tứ, tất cả đều cho phát ra.

Không biết vì sao, sau khi Cung cha rời đi, bên phía gia tộc Lancaster cũng không có động tĩnh gì.

Giống như đột nhiên giải trừ tất cả mối nguy.

Cô dùng Holy đổi lấy yên bình, cô dùng chính mình để lòng Cung Âu chậm rãi trở nên mềm hoá, khống chế anh càng phát bệnh cố chấp.

Tất cả yên bình trở lại.

Yên bình thì tốt.

Thời Tiểu Niệm nghĩ như vậy.

Thời gian từng ngày trôi qua như thế, bình thản làm cho lòng người cảm thấy yên ổn.

Ánh nắng dịu dàng đi qua rừng rậm, giống như là một lữ khách đi vào tòa thành đế quốc nguy nga thần bí, ở trước cửa sổ sát đất trước, ấm áp chiếu rọi vào trong.

Ở trên sàn nhà phía trước cửa sổ sát đất, trải ra một chiếc thảm nhung màu xám.

Hai bóng dáng nằm ở phía trên.

Cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy màu khói, nằm ở bên trên tấm thảm, một đầu tóc dài phủ lên trên thảm, ánh nắng mơn trớn mặt cô, mơn trớn thân thể mảnh khảnh của cô, rơi vào đôi chân như ngọc của cô, ngón chân mượt mà trắng nõn, da thịt mượt như tơ lụa.

Người đàn ông thì mặc áo sơ mi quần dài được làm thủ công, nằm ở trên người cô, xác định mà nói, đầu của anh gối lên trên bụng cô, bụng của cô cùng với người cô mềm mại như nhau.

Cung Âu gối lên Thời Tiểu Niệm, hài lòng cả một buổi chiều.

Có ánh nắng, có cô, không có gì tốt hơn so lúc này.

“Em yêu anh, còn hơn mật ong lưu luyến mật hoa, bởi vì em không cần tìm kiếm, em chỉ yêu anh, chỉ yêu anh như thế, muốn lúc nào cũng nhìn lấy anh.” Thời Tiểu Niệm nằm ở trên thảm, trên tay lật một quyền truyện tranh.

Cái truyện tranh này chính là tác phẩm trước kia của cô, bây giờ nghe thấy từ ngữ này sao mà cảm thấy chua thế.

Ban đầu sao cô có thể viết ra, thật đổ mồ hôi.

Cô đọc mà thấy ngượng ngùng, nhưng hết lần này tới lần khác Cung Âu cứ bắt cô đọc.

“Tiếp tục, anh còn muốn nghe.” Cung Âu gối lên bụng cô chợp mắt, đôi mắt nhắm lại, ánh nắng chiếu lên mắt anh, lông mi thật dài như phủ một tầng vàng kim, gợi cảm, đẹp mắt.

“Không đọc nữa có được hay không, cái truyện tranh này khiến em chỉ muốn hủy đi.”

Thời Tiểu Niệm có chút ngượng ngùng nói.

Tại sao cô lại viết ra được những lời như thế.

“Vậy em đọc đoạn giường chiếu đi.” Cung Âu nói.

“Em không viết giường chiếu.”

Thời Tiểu Niệm lập tức nói.

“Thật sao?” Cung Âu nhắm mắt nằm ở đó nói: “Vậy đọc trang 67.”

Trang 67 sao?

Nội dung của cuốn truyện này Thời Tiểu Niệm cũng đã có chút quên, nghe anh nói, cô lật đến trang 67, chỉ nhìn nội dung mặt đã nóng lên, một chữ cũng không nói ra.

“Tại sao không đọc?”

Cung Âu bất mãn phát ra tiếng từ cổ họng, tiếng lại lười biếng.

“Không, không có gì hay mà đọc.” Thời Tiểu Niệm nói xong muốn vứt sách đi, Cung Âu vẫn nhắm hai mắt mà duỗi tay ra, đoạt lấy quyển truyện chuẩn xác, từ từ mở mắt, đôi con sáng ngời đen kịt, môi mỏng mở ra: “Tay của anh như là một đôi tay đánh đàn dương cầm, cứ mơn trớn thân thể cô như vậy, giống như đang sờ phím đàn đen trắng, anh thích cái loạn cảm xúc này, anh thích mùi hương của cô. Phong ca ca, ư, ư.”

“...”

Thời Tiểu Niệm dùng hai tay ôm lấy tay của mình, lúng tính đến rối tinh rối mù.

Không nên đọc nữa.

Nào có người như vậy.

“Thời Tiểu Niệm, cái ư, ư này là có ý gì?” Cung Âu ra vẻ không hiểu hỏi.

“Không có ý gì.” Thời Tiểu Niệm không ngừng lúng túng, nằm ở đó đưa tay đoạt quyển sách trên tay của anh: “Trả lại cho em, trả lại sách cho em.”

Cô bị đầu của anh đè áp, tay lại không có đủ dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cướp sách của mình.

Giống như trước đây thật lâu, khi anh cướp sách của cô.

Cung Âu mở quyển truyện ra, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, lập tức ngồi dậy: “Thời Tiểu Niệm, anh phát hiện một chuyện!”

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, cũng ngồi dậy theo.

“Sách này xuất bản trước khi chúng ta lui tới, lần đầu tiên của em là cho anh, vậy đã nói rõ trước kia em không hề có kinh nghiệm, vậy em viết như thế nào?”Mắt đen Cung Âu trừng cô, tuấn nhan ở trước mặt cô: “Em tự học thành tài sao?”

Nhìn không ra cô còn có thể viết cảnh giường chiếu như vậy.

“Em...” Thời Tiểu Niệm ở dưới ánh mắt của anh giống như tội phạm bị bắt gian, có chút chút lúng túng lui ra, đỏ mặt mà nói: “Dù chưa ăn thịt heo cũng đã gặp được heo chạy, có cô gái nào chưa có xem qua vài tiểu thuyết truyện tranh.”

“Chưa có xem qua phim sao?”

Cung Âu nghi ngờ nhìn cô.

“Chưa có xem.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Thật sự không có?” Cung Âu nắm cằm của cô, khiến cho cô ngửa mặt lên đối mặt với anh, trong mắt của anh tràn ngập tham muốn giữ lấy: “Em xác định cho tới bây giờ em chưa có xem qua loại phim kia?”

“Thật sự không có.”Cằm Thời Tiểu Niệm bị anh bóp cho có đau một chút, không khỏi nói: “ cho dù là có cũng không có gì, qua mười tám tuổi thì cũng có thể tiếp xúc một chút.” [^*]

Đây không phải chuyện rất bình thường à.

Với lại, bình thường con trai còn hơn con gái rất nhiều, thế mà anh còn đi nghi ngờ cô.

“Người khác anh mặc kệ, không cho phép có em!” Cung Âu hung hăng hôn lên môi cô một cái rồi nói.

“Vì sao?”

Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn anh, anh lại bá đạo mức nào, thế mà quản cả cuộc sống trước kia của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.