Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Bời vì em không được nhìn thân thể của người khác!”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc, ánh nắng chiếu qua gương mặt anh tuấn của anh, anh giống như đang nói chuyện quốc gia đại sự.
Thời Tiểu Niệm nhìn không chớp mắt, nhìn anh mặc áo sơ mi màu trắng vô cùng nổi bật, như có điều suy nghĩ hỏi: “Đại tổng giám đốc Cung không có tự tin với mình sao? Sợ em say mê thân thể người đàn ông khác?”
Vừa dứt lời, ngón trỏ Cung Âu chặn lên môi cô, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô: “Anh rất tự tin đối với chính mình, nhưng anh vẫn không muốn đôi mắt em nhìn thân thể của người khác!”
“...”
Miệng Thời Tiểu Niệm bị anh chặn lại nói không có ra lời, chỉ có thể nhìn sự độc chiếm ở trong mắt anh.
Bời vì cô là của anh, tât cả của cô đều là của anh, trong sinh mệnh anh chỉ có mình cô, cho nên trong sinh mệnh cô cũng chỉ có thể có anh, đây là nhận thức sâu sắc của anh, cũng là nhận thức sâu sắc mà cô sợ hãi.
“Có nghe không? Về sau nhìn thấy loại hình ảnh kia, phải quay đầu, phải đập màn hình!”
Cung Âu ra lệnh cho cô.
“Vâng, đại tổng giám đốc Cung.”
Thời Tiểu Niệm dùng sức gật gật đầu, trên mặt lộ ra mỉm cười, một vòng ánh sáng vừa rơi lên mái tóc cô, nổi bật khiến cô hết sức xinh đẹp.
Một tay Cung Âu kéo cô tiến vào trong ngực rồi hôn, hai tay vững vàng khóa lại thân thể mềm mại của cô.
Hôn cô hôn đến trời đất mù mịt, đây là chuyện duy nhất Cung Âu muốn làm.
“Cộc cộc cộc.”
Có ba tiếng tiếng gõ cửa truyền đến.
“Thật phiền!”
Cung Âu nhíu mày, cắn mạnh lên môi của Thời Tiểu Niệm một cái sau đó cất giọng: “Vào đi!”
Một trợ lý ở bên ngoài đẩy cửa vào, Phong Đức dưỡng bệnh, tất cả công việc cũng đều tạm thời đổi người.
Trợ lý từ ngoài đi vào, thấy Cung Âu và Thời Tiểu Niệm ôm nhau trên thảm, ánh mắt lướt qua mặt Thời Tiểu Niệm đỏ tới mang tai một chút thì không dám tiếp tục ngẩng đầu nhìn nhiều, anh ta đứng ở phía xa, báo cáo: “Thiếu gia, lại thất bại.”
“Phế vật! Cút!”
Tâm tình Cung Âu càng hỏng, nếu như không phải Thời Tiểu Niệm bên cạnh anh, tất nhiên anh lại ném đồ.
“Vâng, thiếu gia.”
Trợ lý không ngừng lui ra phía sau, cúi đầu cả đường, đụng vào tường mới tìm cửa ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên đùi Cung Âu, ánh mắt hơi sẫm, trong khoảng thời gian này Cung Âu một mực tìm cơ hội cứu Holy ra, bởi vậy từ việc mua chuộc người đến phái người ẩn trong Cung gia đều làm, nhưng cả đám đều bị Cung lão gia lựa ra đuổi đi.
“Giống như có thiên lý nhãn! Mẹ nó, anh thật hoài nghi bên người của anh có nằm vùng!”
Cung Âu mắng một câu thô tục.
Có nằm vùng.
Nằm vùng kia chính là cô.
Cung Âu vì cô muốn tìm Holy về, mà cô lại đi mật báo cho bên Cung gia.
“Không vội, từ từ sẽ đến.” Thời Tiểu Niệm ôm cổ Cung Âu, mềm mại dựa vào vai anh: “ Anh không nên tức giận có được hay không, hoặc là anh và Cung gia quan hệ hòa hoãn một chút, nói không chừng có thể tất cả đều vui.”
“Không biết cha đã uống nhầm thuốc gì rồi, lần này có thể nhẫn lại thì nhẫn, đổi lại trước kia, chắc chắn ông đã ra tay với anh.”
Cung Âu lạnh lùng nói, kéo cô đứng lên khỏi thảm.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt không có nói gì, theo anh rời đi.
“Anh đi tắm đã!”
Cung Âu đi về phía thư phòng, vì cô nhiều lần đề nghị, anh đổi ném đồ trong nhà thành cách đi tắm, cho nên từ trên xuống dưới tòa thành mà thấy Cung Âu đi vào phòng tắm, liền biết tâm tình Cung Âu không tốt, nhất định phải trốn thật xa.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, đưa mắt nhìn Cung Âu rời đi.
Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Lông mày của cô nhăn lại, là điện thoại của La Kỳ.
Ở chỗ này, tất cả mạng lưới thông tin liên lạc đều bị người ta giám sát, trừ bỏ điện thoại của cô cùng với Cung Âu, đây là đặc quyền Cung Âu cho cô, cho nên, cô có thể liên lạc với bên Anh quốc mà không bị Cung Âu phát hiện ra.
Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, giọng nói thản nhiên: “Chào bà.”
“Chào cô. Có thể nói chuyện chút chứ?” Giọng của La Kỳ tao nhã dễ nghe.
“Trong vòng mười phút thì được.”
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa sổ sát đất, liếc mắt nhìn ra chỗ cửa.
Cung Âu đi tắm tối thiểu cũng phải mất mười phút đồng hồ trở lên.
“Holy bị cảm, không biết đứa nhỏ này bị làm sao, càng nuôi càng dễ sinh bệnh, vừa mới bị bệnh thì khóc không có ngừng nghỉ.”
Tiếng của La Kỳ truyền vào trong lỗ tai Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm nghe mà trái tim thấy đau nhói.
Mặt của cô càng thêm trắng bệch dưới ánh mặt trời.
Tim vô cùng đau.
“...” Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng đó.
La Kỳ cũng không cần cô đáp lại cái gì, nói thẳng: “Cô đừng có trách tôi, hẳn phải biết rõ, Holy là cháu của tôi, tôi sẽ không cố ý làm nó sinh bệnh.”
“Tôi biết.”
Thời Tiểu Niệm nói, giọng có một chút run rẩy.
La Kỳ vẫn có một mặt dịu dàng, sẽ không cố ý giở trò xấu với cháu mình, nhưng cố ý gọi điện thoại tới, chính là để kích thích cô.
Cái này không phải lần đầu.
Bọn họ đem oán niệm với Tịch Ngọc, oán niệm với Cung Âu phản bội gia tộc, đều phát tiết lên trên người cô, thế là lần lượt dùng chuyện Holy tới giày vò cô, khiến cho cô chỉ nghe được mà không thấy được, khiến cho cô đau đến không muốn sống.
Cô đau khổ, trong lòng Cung Tước và La Kỳ mới có thể dễ chịu một chút.