“Tịch tiểu thư, tôi gọi cú điện thoại này là nhắc nhở cô, có hai lần song bào thai đều bị sinh bệnh, rõ ràng cách xa nhau như vậy, thế lại sinh bệnh cùng lúc. Hiện tại Holy sinh bệnh, cô nên chăm sóc cho Cung Quỳ tốt.” La Kỳ chỉ nói mấy câu đơn giản, Thời Tiểu Niệm nghe như vậy, liền hiểu mục đích đạt được.
“Không nên cho nó dùng quá nhiều chất kháng sinh.”
Thời Tiểu Niệm khẽ lên tiếng, tim vô cùng đau đớn.
“Cái này không cần cô phải quan tâm.” La Kỳ đạt được mục đích của mình, cũng không kích thích cô hơn: “Gần đây quan hệ chúng tôi và Lancaster đã phục hồi chút, trên đời này lợi ích làm hàng đầu, chỉ cần Lancaster và Cung gia còn có dính dáng lợi ích, chỉ một Mona cũng không tạo ra cái gì.”
Thời Tiểu Niệm nói không thể để cho Cung Âu bị quá nhiều sự kích thích tinh thần, cho nên bọn họ cô gắng không để Cung Âu chịu thêm áp lực kẻ thủ, nếu không, lấy tính cách Cung Âu, sẽ chỉ ngọc đá cùng vỡ với gia tốc Lancaster.
Đương nhiên, đây cũng là điều kiện giao dịch Thời Tiểu Niệm đưa ra.
Thời Tiểu Niệm cần Holy.
Mà lúc Cung gia cần Tiểu Niệm có thể ổn định Cung Âu.
Những thứ này, đều tại ngoài ý liệu của Cung Âu, bởi vì bệnh của anh, hai bên đều muốn bảo vệ một ít.
“Vâng.”
Thời Tiểu Niệm khẽ đáp.
“Tịch tiểu thư, giao dịch của cô rất có lời đúng hay không, dùng một mình Holy đổi lấy vị trí Cung phu nhân, đổi được gió êm biển lặng.” La Kỳ nói: “Hi vọng cô có thể tiếp tục khống chế tốt bệnh của Cung Âu, chờ chuyện hôn sự dần dần phai nhạt, tôi cần cô tìm thời cơ thích hợp để cha con họ bắt tay giảng hòa.”
“Tôi hiểu.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Đúng rồi, chồng tôi bảo tôi chuyển lời cho cô, chồng tôi vốn đang dò xét cơ sở Tịch gia, không nghĩ tới Tịch gia lại khó tra vậy, cái này khiến ông ấy thấy hứng thú.” La Kỳ chậm rãi nói.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn thoáng qua cửa, có chút kích động nói: “ Các người đừng động tới nhà của tôi, nếu không tôi thà cá chết lưới rách!”
Đây là phòng tuyến cuối cùng của cô.
La Kỳ ở đầu điện thoại dừng lại một chút, sau đó nói: “Tịch tiểu thư là tình nguyện mình chịu khổ, cũng không nguyện ý để cho người khác bị thương, cái này tôi rất tán thưởng. Cô yên tâm, tôi không thích tàn sát điên cuồng, tôi sẽ khuyên chồng tôi.”
Một câu nói kia, La Kỳ nói rất thành ý, trên người của Tịch Tiểu Niệm có phẩm chất bà yêu thích, chỉ là ai cũng không nghĩ tới sẽ đi đến một bước này.
Có lẽ sinh ở gia đình bình thường, không có những sự việc kia, bà có thể làm đôi mẹ chồng nàng dâu hợp ý với Tịch Tiểu Niệm.
“Vậy thì cám ơn phu nhân rồi.”
Giọng nói Thời Tiểu Niệm hạ xuống.
“Tôi đi chăm sóc Holy, nhìn nó khóc mà lòng tôi đau.” La Kỳ nói xong liền cúp điện thoại.
Một mình Thời Tiểu Niệm đứng trên thảm màu xám, tay cầm di động từ từ hạ xuống, tim vô cùng đau, người cũng chậm rãi ngồi xuống, quỳ gối dưới đất.
Holy.
Khóc cười vui buồn cô đều không thể ở bên cạnh của Holy, nó ngã bệnh thì cô cũng chỉ có thể nghe qua điện thoại.
Thời Tiểu Niệm ngồi quỳ chân ở trên thảm, đau đớn giống như có côn trùng cắn, để cô không bắt không đuổi được hết.
Cung gia không có buông tha bất kỳ cơ hội khiến cô đau khổ, mỗi một lần gọi điện cho cô đều chỉ qua loa, dùng từ cố ý.
Cô nhớ kỹ câu mà La Kỳ nói rất nhiều, Tịch tiểu thư, nhất định là trong lòng cô cảm thấy mình đặc biệt lý trí và thiện lương, cô bảo vệ mọi người yên bình, chỉ là không biết tương lại Holy lớn lên, có phải cũng sẽ ca ngợi cô thiện lương không.
Đương nhiên không có ca ngợi.
Chỉ có căm hận.
Một người mẹ hy sinh con trai mình chỉ xứng có được căm hận.
Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ lên ngực của mình, ngón tay của cô lộ ra dưới ánh mặt trời sạch sẽ như vậy.
Thật sự kỳ lạ, đau thành như vậy mà không có máu.
Cô cho là, lúc này hẳn đã máu thịt lẫn lộn rồi.
“Thời Tiểu Niệm?”
Cung Âu từ ngoài đi tới, cầm khăn lau tóc, vừa vào thì thấy Thời Tiểu Niệm đưa lưng quỳ gối trên thảm với anh, ánh mắt lẫm liệt, vứt bỏ khăn mặt đi về phía cô.
Thời Tiểu Niệm quỳ gối trên thảm, thân thể khẽ run.
Cô đứng lên khỏi tấm thảm, xoay người lại đã nở nụ cười rồi.
Vẻ mặt của cô tươi cười nhìn vào Cung Âu, lắc lắc điện thoại di động trên tay: “Hôm nay Hạ Vũ đã sinh Bảo Bảo, quá tuyệt vời, em phải tới bệnh viện, anh có thể đi cùng em không?”
Tin tức này, buổi sáng Thời Tiểu Niệm đã nhận được, lúc đầu cũng chuẩn bị đi bệnh viện.
“Sinh sao?”
Cung Âu nhíu lông mày.
“Đúng vậy, chúng ta đi xem một chút.” Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa nói, bước chân nhẹ nhàng đi về phía anh, hai tay ôm lấy cánh tay của anh.
“Sinh con có gì đáng xem!”
Cung Âu không vui nói, anh tình nguyện ở nhà phơi nắng với cô, hoặc là nhìn cô dạy cho tiểu Quỳ một số hoạt động sớm.
“Nếu không, anh cứ làm việc đi, em tới bệnh viện?”
Thời Tiểu Niệm không thích làm khó anh, đôi mắt dịu dàng nhìn anh.
“Không được!” Cung Âu nhíu lông mày lại, lắc lắc đầu về phía cô, làm cho nước trên mái tóc bắn lên mặt cô, không chút nghĩ ngợi nói: “Em đi đâu, anh theo đấy!”
Đừng nghĩ bỏ lại anh.
“Ừm, vậy chúng ta đi, em đi thay quần áo.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, né tránh công kích bằng nước của anh, buông tay đi về phía trước.
Đưa lưng về phía Cung Âu, nụ cười trên mặt cô liền biến mất, một giây sau, cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng lấy lại tinh thần ra ngoài.
Cô phải vui vẻ.
Chỉ có cô không tim không phổi vui vẻ, Cung Âu mới có thể vui vẻ.