Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cung Âu không thích giao cho người khác làm, thế là một mực kéo Thời Tiểu Niệm, quần áo không được liền thay đổi mấy bộ, rồi lại ôm cô gặm cắn.
Thế là chờ bọn họ tới bệnh viện, Hạ Vũ đã được đưa vào trong phòng phẫu thuật.
Anh Lý thật thà lo lắng đi tới đi lui, giống như kiến bò ở trên chảo nóng.
Trong hành lang, hoặc ngồi hoặc đứng, thân thích hai nhà, các chú các bác đều ở tất đó.
“Anh Lý.”
Thời Tiểu Niệm cất giọng hô, Anh Lý nhìn thấy bọn họ vẻ mặt được cưng mà hoảng: “Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, sao mọi người lại tới đây.”
Trên mặt Cung Âu không có bất kỳ biểu cảm, cứ nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm như vậy.
Thời Tiểu Niệm nói: “Chúng tôi tới xem có cần giúp gì một tay hay không, vào bao lâu rồi?”
“Rất lâu, còn chưa đi ra.” Anh Lý lo lắng nói, càng không ngừng chà xát hai tay.
Cung Âu liếc anh ta một cái, ánh mắt sâu thẳm, sau đó mở miệng nói, “Không chết được, yên tâm.”
Nếu là lúc Thời Tiểu Niệm sinh, anh ở bên cạnh cô, hắn anh chắc cũng cấp gáp thành như vậy.
Nhưng anh không có cơ hội này.
“...”
Anh Lý yên lặng.
Thời Tiểu Niệm giật giật tay của Cung Âu, Cung Âu rũ mắt nhìn về phía cô : “Sao vậy?”
“Không được nói như vậy.”
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, lời anh nói thật khó nghe.
“Không có việc gì không có việc gì.” Anh Lý trực tiếp xua tay, cười rất ngốc nghếch.
“Ngại quá.”
Thời Tiểu Niệm xin lỗi anh Lý, nhìn Cung Âu oán trách một chút.
Cung Âu thấy cô không vui, lại không nỡ nổi giận với cô, thế là trực tiếp đi sang bên cạnh, dựa vào vách tường màu trắng, mặt như băng sương, mắt đen lạnh lẽo.
Thời Tiểu Niệm đi qua giật giật tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Hạ Vũ còn ở trong phòng phẫu thuật, anh không nên nói như vậy.”
“Anh biết rồi!” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Cho nên anh đang an ủi anh ta, em trừng cái gì mà trừng.”
“...”
An ủi.
Câu nói như thế có thể để an ủi sao? Không có khiến người tức chết đã là tốt rồi.
Thời Tiểu Niệm sờ sờ lỗ tai thầm nghĩ, cứ như đứng ở bên cạnh anh chờ đợi như vậy, thỉnh thoảng nhìn về phía đèn của phòng phẫu thuật.
Hi vọng lớn nhỏ đều bình an.
Thân thích ở trong hành lang dần dần nhận ra Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, nói nhỏ với nhau, thỉnh thoảng nhìn bọn họ, giống như nhìn khỉ ở trong vườn thú.
Cung Âu bị nhìn chằm chằm có chút không được kiên nhẫn, muốn đi về phía bọn họ, chuẩn bị giáo huấn một lần, lại bị Thời Tiểu Niệm giữ chặt.
Hạ Vũ còn ở bên trong sinh con, bây giờ nếu như bên ngoài ầm ĩ thì ra cái gì.
“Đừng đi.”
Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu trở về.
Cung Âu bực bội cau mày, giơ chân đá mạnh lên tường một cái.
Ánh mắt của cô ngưng đọng, trước kia tâm tình Cung Âu có kém, cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài mà phát tiết thế, có thể nay bị nhiều người nhìn qua cho nên mới như vậy.
Thời Tiểu Niệm giữ chặt tay anh, giữ thật chặt.
Cung Âu rũ mắt liếc cô một chút sau đó mới hoà hoãn lại, anh dựa vào tường chuyển mắt nhìn sang anh Lý.
Anh Lý đi tới đi lui ở bên, đi tới đi lui.
Mắt đen Cung Âu thâm thúy, lúc Thời Tiểu Niệm sinh anh đang tuyên thệ đính hôn, không có giống như người đàn ông này, ở bên lo lắng đi tới đi lui, cái loại cảm nhận vô cùng lo lắng anh không có được trải nghiệm qua, anh chỉ thấy từng đống khăn máu và giường phẫu thuật trống rỗng.
Anh chưa thấy bộ dạng hai đứa bé vừa ra đời.
Đến Holy cũng là tận hai tháng sau mới nghe tin.
Không biết đứa trẻ vừa ra đời có bộ dạng gì, thừa dịp nhìn một chút.
Bỗng nhiên, có một tiếng khóc trẻ sơ sinh loáng thoáng từ trong truyền đến, đôi mắt Cung Âu sáng lên, anh Lý kích động nhảy dựng, xông tới bên cạnh cửa phòng phẫu thuật.
Thời Tiểu Niệm cũng liền vội vàng đi tới.
Cửa phòng phẫu thuật được mở từ trong, có một y tá ôm đứa bé ra, mỉm cười với anh Lý nói: “Chúc mừng, là con gái.”
Anh Lý không có kịp nhìn con gái một chút mà đã vội vã hỏi: “Bà xã của tôi thế nào? Cô ấy sao không?”
“Lý phu nhân còn cần khâu lại, chờ sau đó đi ra, mẹ con bình an.”
Y tá ôm đứa bé nói, cho anh Lý nhìn một chút.
Tất cả mọi người đi tới, nói ríu rít.
Thời Tiểu Niệm cũng qua nhìn, đứa bé vừa được ra đời toàn thân đều rất hồng hồng, đôi mắt đóng chặt, nho nhỏ thành cục, không khỏi nói: “Thật đáng yêu.”
“Đúng vậy, đáng yêu đáng yêu.”
Anh Lý mừng rỡ như điên, mặc cho mọi người khen ngợi.
Y tá ôm trẻ sơ sinh muốn đi, anh Lý thoáng nhìn Cung Âu, chỉ thấy anh đứng ở đó liếc tới một chút.
Anh Lý suy nghĩ một chút rồi giữ chặt y tá lại, cung kính nói với Cung Âu, “Cung tiên sinh, anh muốn nhìn không?”
Cung Âu ho nhẹ một tiếng, nghe vậy mặt không đổi sắc đi qua.