Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 850: Chương 850: Chương 444: Định cô dâu từ bé 2




Người ở một bên khiếp sợ khí thế của anh, đều không tự chủ được lui ra ngoài, nhường đường cho anh.

Cung Âu đi đến bên người của Thời Tiểu Niệm, hạ mắt nhìn, liền thấy toàn thân đỏ rực như là con khỉ nhỏ, thốt ra: “Xấu quá!”

“...”

Anh Lý lặng thinh.

Tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn anh.

Mà Thời Tiểu Niệm nhất thời lúng túng hối hận mang Cung Âu tới, im lặng nhìn về phía anh, đang muốn nói anh, Cung Âu giống như phát hiện mình nói hơi quá, thế là nhìn sang anh Lý nói: “Không có việc gì, có tiền là được.”

“...”

Anh Lý thật muốn trui đến góc tường mà vẽ vòng tròn.

“Cung Âu!” Thời Tiểu Niệm không vui nhìn anh: “Trẻ con vừa sinh đều có dáng vẻ như vậy, anh nói như vậy là quá cay nghiệt.”

Y tá ôm trẻ sơ sinh rời đi.

“Thật sao?”

Cung Âu lãnh đạm hỏi lại.

“Đúng.”

Thời Tiểu Niệm lườm anh một cái, ra hiệu anh không nên nói gì nữa.

“À.”

Cung Âu đứng ở một bên, sau một lát im lặng, anh nhìn sang Thời Tiểu Niệm, bổ sung thêm một câu: “Khẳng định Tiểu Quỳ không xấu như vậy.”

“...”

Thời Tiểu Niệm chịu thua bởi anh, yên lặng nhìn Lý ca đã ngồi xổm góc tường, áy náy vô cùng.

Rốt cuộc vì sao cô lại mang Cung Âu tới cơ chứ, đơn giản là đi quậy phá.

Thời Tiểu Niệm đau đầu dựa vào người của Cung Âu, nhỏ giọng nói: “Xin anh, đừng nói chuyện, một chữ cũng đừng nói.”

“Ừ.”

Cung Âu nặng nề đáp ứng một tiếng, duỗi hai tay vòng lấy cô, ôm lấy chặt chẽ.

Thời Tiểu Niệm dựa vào trong ngực của anh nhìn về phía anh Lý đang ngồi xổm dưới đất, rồi lại không khỏi nhìn qua những thân thích đang ở đây, con ngươi đảo quanh, mở miệng nói với anh Lý: “ Anh Lý, Cung Âu không có ý khác, anh ấy là rất chờ mong Bảo Bảo sinh ra, còn nói muốn định cô dâu từ bé cho Holy đấy.”

Dứt lời, Cung Âu lập tức trừng mắt nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm đưa tay đậy lên miệng anh.

“Hả?” Anh Lý sửng sốt, đứng dậy từ dưới đất nhìn Cung Âu, gương mặt được cưng mà hoảng, liên tục xua tay: “Cung tiên sinh quá đề cao, không được không được.”

Cung Âu là nhân vật nào, địa vị gì, làm thân với họ, nói ra cũng không ai tin.

“Tôi cũng nói quá sốt ruột.” Thời Tiểu Niệm khẽ cười nói: “Đây là chuyện đợi bọn nhỏ trưởng thành rồi nói, không nên làm chủ.”

“Đúng thế.”

Anh Lý gật đầu, buồn bực tiêu tán.

Cung Âu trừng mắt nhìn Thời Tiểu Niệm.

Đợi đến khi Hạ Vũ đi ra, xác định bình an vô sự, Thời Tiểu Niệm liền kéo Cung Âu rời đi, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, Cung Âu đã không vui trừng mắt nhìn sang Thời Tiểu Niệm: “Lúc nào anh nói muốn định thông gia từ bé cho Holy hả, mà con khỉ nhỏ này cấy như vậy, không được!”

Sẽ ảnh hưởng một đời.

“Bảo Bảo không xấu có được hay không.” Thời Tiểu Niệm không biết làm sao nhìn anh: “Vừa rồi em nói như vậy, không phải là vì hôm nay anh Lý bị anh làm cho tức chết ư.”

Thật sự không thấy qua người không biết nói chuyện như vậy.

“Anh thì làm sao, anh đến thăm, đã là cho đủ mặt mũi được rồi.”

Cung Âu lạnh lùng nói.

Bao nhiêu nhân vật quan trọng, nhà quý tộc thêm cháu muốn mời anh, anh còn không đi liếc qua một chút.

“Vâng vâng vâng, đi thôi đi thôi, chờ trước khi Bảo Bảo nẩy nở, anh vẫn là đừng tới bệnh viện.” Thời Tiểu Niệm quả quyết kéo anh rời đi, miễn cho Hạ Vũ tức giận đến vỡ vết mổ.

“...”

Cung Âu trầm mặt.

Đi khỏi bệnh viện, nắng ấm chiếu xuống, Thời Tiểu Niệm đón ánh nắng đi ra bên ngoài, hít vào một hơi thật sâu, quay đầu chỉ thấy Cung Âu vẫn còn trầm mặt.

Đôi mắt của Thời Tiểu Niệm đảo quanh, sau đó khẽ cười nói: “Sinh mệnh mới sinh ra, giống như luôn có thể mang đến sức sống, đúng không? Thật tốt, em cảm giác mọi chuyện đều tốt lên.”

Nhiệm vụ lớn nhất trước mặt cô chính là để cho Cung Âu luôn luôn duy trì tâm trạng vui vẻ.

“Vốn rất tốt!”

Cung Âu lạnh lùng nói, mắt đen thật sâu nhìn cô chằm chằm.

Chỉ cần có cô, mọi chuyện đều tốt.

“Ừm, Cung Âu, chúng ta đi về nhà chăm sóc tiểu Quỳ đi, đi thôi.” Thời Tiểu Niệm kéo anh rời đi.

Cung Âu tùy ý cô kéo đi lên phía trước, đi vài bước, Thời Tiểu Niệm cảm giác kéo anh không động, không khỏi nhìn lại, Cung Âu đứng đó, một đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, cực kỳ yên tĩnh: “Thời Tiểu Niệm.”

“Ừm?”

“Nếu như em thật sự thích, vậy thì đặt thông gia từ bé đi!” Cung Âu tưởng cô muốn thật.

Chỉ cần cô vui vẻ, dù xấu cũng cưới.

Thời Tiểu Niệm run lên, đối diện ánh mắt của anh, nói: “Em chỉ là thuận miệng nói thôi, vả lại, việc này còn xa, đi thôi.”

“Không xa, em muốn đặt trước thì đặt trước! Nếu mà Holy không đồng ý cưới, anh sẽ đánh gãy chân nó!”

Cung Âu bá đạo nói.

“Em không muốn ép duyên.”

Thời Tiểu Niệm cười nói, cô chỉ là nói vậy để anh Lý dễ chịu một chút, thu thập cục diện bối rối của Cung Âu mà thôi.

“À.”

Cung Âu lên tiếng, bị cô kéo về phía trước.

Một giây sau, anh kéo cô lại, cõng cô lên trên lưng.

Người qua đường xung quanh quăng ánh mắt tới, Thời Tiểu Niệm dựa vào lưng anh, có chút xấu hổ: “Làm gì vậy? Cung Âu.”

Tại sao đột nhiên cõng cô.

“Anh muốn thân thể của em tiếp xúc với anh nhiều chút!” Cung Âu cõng cô đi về phía trước: “Chỉ dắt tay thôi không đủ.”

Anh thích cảm giác cô hoàn toàn thuộc về anh.

“...”

Thời Tiểu Niệm bối rối, chôn mặt ở trên vai anh, không dám nhìn ai: “Đừng làm loạn, xung quanh đều là người đó, đến lúc đó truyền thông lại nói chúng ta vô cùng ân ái.”

“Chúng ta vốn rất ân ái, không cần vô cùng!” [^*]

Cung Âu nói, cõng cô ổn định.

Thời Tiểu Niệm mỉm cười, nâng mắt nhìn về phía lỗ tai anh, phía trên vẫn có một dấy vết sâu, vết thương đã qua lâu rồi, nhưng mỗi lần cô nhìn thấy đều cảm thấy đau.

Cô xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh.

Nhất thời thân thể Cung Âu run lên.

Thời Tiểu Niệm duỗi hai tay ra ôm chặt cổ anh, dựa vào anh nói: “Cung Âu, em rất thích cuộc sống bây giờ, bời vì có anh, em cảm thấy mỗi một ngày đều rất phong phú.”

Cô không thích cũng không ngừng biện hộ cho lời nói, có thể cô biết, hiện tại cô chỉ có thể để cho Cung Âu cảm nhận được tình cảm của cô, bệnh của anh mới từ từ tốt.

Cô cũng có ý để Cung Âu nhận thêm một lần trị liệu, nhưng nhắc tới, Cung Âu lại cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.