Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 851: Chương 851: Chương 445: Mộ Thiên Sơ tái phát bệnh mắt 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Anh đối với trị liệu tỏ ra càng thêm kháng cự như trước, Thời Tiểu Niệm cũng không có kiên trì nữa.

Vả lại trên cái thế giới này cũng không có bác sĩ nào bảo đảm nói nhất định sẽ chữa tốt, ngoại trừ Lancaster Mona kia, nhưng hiện tại bọn họ không thể đi cầu cô ta.

Cô chỉ cần dựa vào chính mình ổn định cho anh, làm bạn hai mươi bốn giờ với anh, để tính tình của anh thu lại một chút.

“Lặp lại lần nữa.”

Cung Âu rất thích nghe cô nói như vậy.

“Em yêu anh, Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Ừm.”

Cung Âu đắc ý, tiếp tục cõng cô đi về phía trước, đi từng bước một tới xe của họ.

...

Italy.

Ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, ánh sáng trong quán bar lại u ám, như đêm tối, ánh đèn hoa mắt.

Trong quán bar lớn như vậy trống rỗng, không khí phiêu tán mùi rượu, nhưng không có ai.

Trong ghế sofa trong góc, một bóng dáng thon dài ngồi ở đó, ngón tay thon dài nắm một ly rượu, một đầu tóc ngắn, ngũ quan xuất sắc rõ ràng, lông mày sâu, hai mắt hẹp dài, mũi thẳng, bờ môi khẽ mím, gương mặt phương đông xuất sắc.

Anh ngồi ở đó, uống hơi cạn sạch rượu ở trong ly, sau đó nặng nề đặt ly rượu xuống.

Trên bàn trước mặt anh bày đầy các loại rượu.

Bác sĩ lông mày sẹo từ ngoài đi tới, đi thẳng đến trước mặt anh, cúi đầu với anh: “Mộ thiếu, công việc Tịch tiên sinh giao phó tôi đã xử lý tốt.”

“Ừm.”

Mộ Thiên Sơ ngồi đó, lạnh lùng đáp một tiếng, lại rót một ly rượu uống cạn sạch.

“Mộ thiếu, cơ thể ngài không tốt như người thường, vẫn nên uống rượu ít thôi, mà ông Tịch thấy không hài lòng với hiệu suất làm việc gần đây của ngài.” Bác sĩ lông mày sẹo cúi người, lấy đi ly rượu từ trong tay anh.

Mộ Thiên Sơ dựa lên trên ghế sofa, ngước mắt lạnh lùng nhìn ông một chút: “Ông truyền lời thay ông Tịch sao? Đừng quên, khi đó ông chẳng qua chỉ là người bị thất bại đuổi giết, là tôi đưa ông đến bên bồi dưỡng.”

“Mộ thiếu có ơn với tôi đương nhiên tôi nhớ, cho nên tôi mới có thể nhắc nhở Mộ thiếu, ông Tịch vẫn coi trọng ngài.”

Bác sĩ lông mày sẹo đứng đó cung kính nói.

“Coi trọng sao? Coi trọng sao ông ấy lại gả Tiểu Niệm cho người khác.”

Mộ Thiên Sơ cười lạnh một tiếng, bưng ly rượu lên uống hơi cạn sạch, trong miệng như bị thiêu đốt: “Sau khi Tịch Ngọc chết, ông Tịch sầu não u buồn, tôi từ từ tiếp nhận những thứ trong tay Tịch Ngọc, trong khoảng thời gian này, tôi đã làm bao nhiêu chuyện cho Tịch gia, kết quả thì sao? Khi họ gả Tiểu Niệm cho người khác, có thể có chút do dự hay không?”

Nghe vậy, bác sĩ lông mày sẹo than nhẹ một tiếng: “Mộ thiếu, trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, thực sự không cần bỏ nhiều thời gian trên một bông hoa như thế.”

Vừa dứt lời, mấy người vũ nữ mặc đồ khiêu gợi đi lên vũ đài, dưới âm nhạc sôi nổi bắt đầu vịn ống thép nhảy nóng bỏng.

Toàn trường chỉ một người khách là anh.

Vũ nữ vừa múa vừa quăng ánh mắt quyến rũ nhìn anh.

Mộ Thiên Sơ cầm bình rượu lên rót vào trong ly: “Ông biết cái gì.”

“Mộ thiếu, uống rượu hỏng việc.”

Bác sĩ lông mày sẹo nói.

“Đúng, rất hỏng việc.” Mộ Thiên Sơ bưng ly lên, đôi mắt hẹp dài nhìn rượu bên trong, khóe môi nhếch lên nụ cười tự giễu: “ Lúc đầu, Tiểu Niệm có chỗ áy náy với tôi, kết quả uống rượu hỏng việc, bây giờ cô ấy yên tâm thoải mái hưởng thụ tình yêu của mình, hoàn toàn không nhớ rõ còn có một người như tôi tồn tại.”

Một cú điện thoại cũng không có.

Ngay lúc gọi điện cho cha mẹ, cũng không có nhắc qua tên của anh.

Bao nhiêu lần anh ngồi bên cạnh Từ Băng Tâm, nhìn Từ Băng Tâm gọi điện thoại với Thời Tiểu Niệm, từ đầu đến cuối, anh giống như chưa bao giờ xuất hiện, biến mất sạch sẽ trong cuộc sống cô.

Anh đã quên, đây là lần thứ mấy bị cô làm cho thương tích đầy mình.

Một phụ nữ, tại sao có thể làm đến tuyệt tình như vậy.

“Mộ tiên sinh.”

Vũ nữ trong quan rượu đưa lên một ly rượu lạnh, rượu không cần đá, mà chính là đặc chế bằng tuyết.

Bình rượu được đặt ở trong thùng tuyết.

Mộ Thiên Sơ rũ mắt nhìn sang, nhìn thấy một thùng tuyết, phản ánh trong ánh mắt anh.

Anh không nhớ tuyết, nhưng anh nhớ rõ dáng vẻ của Thời Tiểu Niệm nặn tuyết, khi đó không có Cung Âu, không có có Cung Âu quyền thế ngập trời, Thời Tiểu Niệm cũng chỉ là của một anh.

“Thiên Sơ, đây chính là tuyết, lành lạnh.”

“Tay Tiểu Niệm lạnh giống nó.”

Mộ Thiên Sơ nhìn tuyết trong thùng, vươn tay cầm một nắm tuyết, bác sĩ lông mày sẹo nhíu mày: “Mộ thiếu.”

“...”

Mộ Thiên Sơ mở bàn tay của mình ra, nhìn tuyết chậm rãi hòa tan ở trong tay mình, chậm rãi hóa thành nước.

Thật sự là vô tình, Tiểu Niệm.

Tại sao có thể không có một chút liên hệ với anh, cô nói anh là người bạn quan trọng nhất, kết quả bạn cũng bị lãng quên sao?

Tuyết quá lạnh, để tay của anh trở nên lạnh lẽo.

Mộ Thiên Sơ nhìn tuyết ở trong tay mình hóa thành hư vô, anh cầm lấy một bình rượu, trực tiếp rót vào trong miệng, bác sĩ lông mày sẹo đứng ở một bên nhìn thấy, chỉ có thể nhíu mày, bất lực không làm được gì.

Đám vũ nữ ở trên vũ đài nhảy rất nóng bỏng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.